Chương 202
Vẻ mặt của Thường Dĩnh cũng có chút kinh hãi: “Đừng, Tiểu Lệ, ngày thường tôi đối xử với cô rất tốt mà, cô không thể đối xử với tôi như vậy được.”
“Thường Thiếu, tôi xin lỗi…”
Tiểu Lệ nghiến răng, ngoan ngoãn làm theo lời của Vương Nhất, nhanh tay trói hai tay Thường Dĩnh ra sau lưng.
“Cô muốn tôi dạy cô phải làm gì tiếp theo sao?” Vương Nhất nhìn Tiểu Lệ, thờ ơ nói.
Cơ thể Tiểu Lệ khẽ run lên, lập tức lấy điện thoại ra, đặt ở một góc hướng thẳng về phía Thường Dĩnh rồi bắt đầu bấm nút quay.
Ngay sau đó, trong camera xuất hiện một người phụ nữ, trên tay cầm một chiếc roi da dài, quất liên tục vào người Thường Dĩnh.
Rất nhanh sau đó, những tiếng la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên. .
“Đổi đi.”
Tiểu Lệ ngoan ngoãn đổi cách đánh khác, vừa xuống tay vừa nói thầm: “Thường Thiếu, xin anh đừng hận tôi, tôi cũng bị ép buộc mà thôi…”
Chẳng mấy chốc một đoạn video dài 5 phút đã được quay xong.
Vương Nhất gửi video gốc cho Lãnh Nhan, nói: “Hãy ẩn danh gửi đoạn video này cho một số phóng viên của Thời báo tin tức, đồng thời đăng nó lên mạng.”
“Vâng.”
Lãnh Nhan lưu video.
Cô ta hoàn toàn có thể đoán trước được việc đoạn video này sẽ chễm chệ nằm ở trang đầu của các trang web và mục tin tức lớn, nó cũng sẽ là một cú đánh lớn đối với Dược phẩm Thường Kỉ.
Lý Tuyết Nhi lo lắng ngồi đợi trong xe, mặc dù nhà họ Thường không là gì so với nhà cô ta, nhưng đây là Thiên An, không phải Yến Kinh.
Như có câu nói mà người ta hay nói đấy, một con rồng mạnh cũng không lấn át được những con rắn địa phương, bản thân đường đường chính chính là một người có quyền có thế ở Yến Kinh, thế mà lại bị ức hiếp khi đến Thiên An, sự chênh lệch này khiến trong lòng Lý Tuyết Nhi có chút ủ rũ.
Đã mười phút trôi qua nhưng Vương Nhất vẫn chưa quay lại, trong lòng Lý Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nếu như anh rể xảy ra chuyện gì, cô biết phải giải thích như thế nào với chị gái đây?
Ngay khi cô ta đang suy nghĩ về điều đó, hai bóng người một nam một nữ bước ra từ câu lạc bộ, đó chính là Vương Nhất với Lãnh Nhan.
Trái tim đang căng thẳng của Lý Tuyết Nhi cuối cùng cũng được thả lỏng: “Anh rể, cuối cùng anh cũng quay trở lại rồi, em cứ tưởng anh…”
“Tưởng anh làm sao?”
Vương Nhất nở nụ cười, nhìn vẻ mặt ngập ngừng muốn nói nhưng nói không ra lời của Lý Tuyết Nhi cũng có thể đoán được cô ta đã lo lắng đến mức nào.
“Ây da, thì chỉ là rất lo lắng thôi.”
Lý Tuyết Nhi ngượng ngùng nói, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô ta quan tâm đến Vương Nhất.
“À đúng rồi, Thường Dĩnh sao rồi?” Lý Tuyết Nhi hỏi.