Chương 183
Reng reng…
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi.
Nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm của Trương Lượng liền thay đổi, khóe mắt co giật liên hồi.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến liền.
“Tôi nghe đây cậu Thường, sao cậu lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho tôi vậy?” Vừa mới nhận điện thoại, Trương Lượng lập tức giống như thay đổi một khuôn mặt mới, mỉm cười rạng rỡ.
“Bớt nói nhảm đi, chuyện của cái cô Lý Tuyết Nhi đó có động tĩnh gì chưa?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lớn tiếng của người đàn ông.
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Trương Lượng trở nên vô cùng khó coi, không biết phải ăn nói với cậu Thường như thế nào.
“Chuyện là, cậu Thường à, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…”
“Cái gì?”
Giọng nói của cậu Thường trong điện thoại lập tức tăng cao mấy phần: “Họ Trương kia, tôi kêu cậu làm việc là ưu ái cậu, nếu như cậu phá hỏng chuyện của tôi thì xem xem tôi có vặn cái đầu của cậu ra không.”
“Vâng vâng vâng…” Trương Lượng lập tức đáp lời.
Giọng điệu của cậu Thường không mấy tốt lành: “Nói đi, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Trương Lượng chỉ có thể thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
Anh ta đã cố gắng đặt mình vào vị trí người bị hại, nhưng mà vẫn hứng chịu một trận mắng chửi.
“Trương Lượng, tôi nói chứ không phải là đầu óc cậu có vấn đề à? Mười lăm tỷ còn chưa đủ để cậu ăn hả, cứ nhất định phải đi gây chuyện như thế. Bây giờ thì hay rồi, phá hỏng hết rồi đúng không?”
Cậu Thường mắng ầm cả lên, từ giọng điệu cũng có thể thấy được hiển nhiên là anh ta không hề hài lòng đối với vụ việc náo loạn lần này.
Là do Trương Lượng lòng tham trỗi dậy, tự mình đi gây chuyện.
“Trương Lượng, cậu nghe rõ cho ông đây, tôi đã để mắt tới con nhỏ Lý Tuyết Nhi đó từ lâu rồi, vẫn không thể có được cô ta, trông cậy vào lần này để cô ta lâm vào đường cùng mà đến nhờ vả tôi. Cậu thì hay lắm rồi, chuyện ngoài ý muốn hả…”
Trương Lượng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cậu Thường mắng một hồi lâu, rốt cục cơn giận cũng đã tiêu tan được một chút.
“Nhưng mà vẫn may, cũng không phải là quá lộn xộn.”
Cậu Thường trầm giọng nói: “Ngày hôm nay là thời gian giao tiền có đúng không, cậu cứ khăng khăng kêu cô ta bồi thường mười lăm tỷ tiền thuốc men, nếu như cô ta không tìm đủ số tiền đó, hừ hừ, vậy thì dùng thân thể đền tội đi, trói cô ta đưa đến chỗ tôi.”
“Vâng cậu Thường, lần này tôi nhất định có thể làm tốt, sẽ không khiến anh thất vọng.”
“Được rồi, đi đi.”
Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan và Lý Tuyết Nhi đến một khu bình dân gọi là “Trương thị”: “Nơi này chính là nhà của bác Trương.”
Trên đường đi, cô em vợ xung phong mua một bó hoa và một giỏ trái cây lớn, ba người rẽ vào một cái ngõ sâu, đi đến một căn nhà gỗ.
Cốc cốc cốc.
Vương Nhất gõ cửa nhà bác Trương: “Bác Trương, là cháu đây, Nhất.”
Rất nhanh, có một cô gái trạc tuổi Lý Tuyết Nhi cẩn thận mở cửa ra thành một khe hở nhỏ, rụt rè hỏi: “Các người là ai?”