Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 467

Đến lúc này rồi, ông ta chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Kim Thúy Như.

Bọn họ tin chắc vỏ quýt dày có móng tay nhọn, năm năm trước, Kim Thúy Như có thể khiến Vương Nhất nằm rạp dưới đất như con chó, năm năm sau, cô ta vẫn sẽ làm được!

“Kim Thúy Như sao…”

Vương Nhất nhếch miệng nở nụ cười khinh bỉ: “Tôi cũng đang chờ cô ta đấy, chỉ là trước khi cô ta tới, tiện tay giải quyết vài chuyện mà thôi.”

“Chuyện… chuyện gì?”

Hai mắt Kim Tuân dán chặt lên người Vương Nhất, không hiểu sao, trong lòng ông ta luôn cảm thấy bất an.

“Trước khi nói cho ông biết, tôi muốn hỏi ông một câu.”

Vương Nhất híp mắt, nói: “Kim Thành Vũ là cháu trai của ông, đúng không?”

“Đương nhiên rồi!”

Kim Tuân không chút do dự, há miệng thừa nhận ngay, nhưng trong lòng càng thêm do dự, lung lay.

Đã gần một ngày chưa có tin gì về Thành Vũ, điện thoại không gọi được, ngay cả quản gia, cũng không biết anh ta đi đâu…

“Vậy thì tốt. “

Vương Nhất hói tiếp: “Anh ta sai người bắt cóc vợ tôi, nhưng lại bắt nhầm người, chuyện này ông có biết không?”

Anh vừa dứt lời, mặt mày tất cả người nhà họ Kim lập tức biến sắc, Kim Tuân cũng cau mày, hỏi: “Vợ mày là ai?”

“Ông không cần biết. “

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng: “Ông chỉ cần trả lời biết hay không biết là được!”

Giọng điệu ra lệnh của Vương Nhất khiến Kim Tuân rất không thoải mái, nhưng ông ta vẫn hừ lạnh một tiếng: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vợ của một phế vật như mày hẳn cũng chẳng phải loại tốt lành gì, Thành Vũ nhìn trúng vợ mày là cô ta may mắn, mày đã không mang ơn thì chớ, còn dám đến tận nhà họ Kim gây sự!”

Phực…

Những lời này của ông ta thành công thổi bùng lên lại ngọn lửa giận mà khó khăn lắm Vương Nhất mới đè xuống được, hơn nữa xu thế còn lớn hơn trước!

“Được lắm, quả nhiên rắn chuột một ổ, cháu trai là hạng người gì sẽ có ông nội là hạng người đó!”

Anh lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa. Lãnh Nhan, tặng nhà họ Kim một món quà lớn đi!”

“Vâng!”

Lãnh Nhan cũng cười mỉa một tiếng, trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, cô ta rời khỏi nhà họ Kim.

Một phút sau, cô ta đã trở lại.

Chỉ là trong tay Lãnh Nhan còn kéo thêm một người như tha con chó chết.

Hơn nữa, người đó còn bê bết máu, nhưng nơi bị kéo lê qua để lại một vệt máu dài!

Ầm…

Lãnh Nhan quăng người đó tới trước mặt Kim Tuân như đang quăng một đống rác.

“Mở to mắt chó của các người, nhìn kỹ xem gã là ai!” Vương Nhất cất cao giọng.

Khi nhìn thấy gương mặt của người kia, Kim Tuân lập tức trợn trừng hai mắt, gào lên thảm thiết.

“Thành Vũ! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK