CHƯƠNG 368
Lý Mộng Đình không biết người tổng phụ trách thương hội Hồng ưng có ý nghĩa như thế nào, cô ta giận dữ nói: “Cái gì mà tổng phụ trách, để cho anh ta một mình một phòng không phải là được rồi sao, có cần phải dọn hết như vậy không?”
Nghe vậy Tăng Quốc Vinh lập tức cười lạnh: “Các người mà xứng ngang hàng với vị khách quý ấy sao?”
Lúc này, Văn Thái cũng bị câu nói của Lý Mộng Đình dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, ba của anh ta cũng không dám nói chuyện với người của thương hội Hồng Ưng đâu!
Chát!
Anh ta tát một cái vào mặt của Lý Mộng Đình, gần như là gào lên.
“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Lúc nghe thấy bốn chữ “Người tổng phụ trách”, Kim Thành Vũ đã nhanh chóng đi tới trước mặt Hồ Hoàng Việt, gần như là thay đổi hoàn toàn thái độ.
“Hóa ra là người tổng phụ trách đại giá ghé thăm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Anh ta cười cười, trong lời nói rõ ràng mang theo nịnh nọt: “Tôi đây sẽ đưa người rời khỏi Tân Giang Hội, nhờ hai vị ở trước mặt người tổng phụ trách nói tốt cho tôi vài câu.”
Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt nhìn nhau, hờ hững gật đầu.
Cứ như vậy, Kim Thành Vũ mang theo đám ông chủ của các công ty và Văn Thái, Lý Mộng Đình đều đứng dậy đi ra khỏi địa bàn của mình.
Cho dù là trong lòng họ trăm lần không muốn cũng phải tuân theo, ai bảo người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng đã đến đây rồi?
Hơn nữa là mở tiệc chiêu đãi một vị khách tôn quý– Có thể được người tổng phụ trách trịnh trọng đối đãi như thế thì sao lai lịch có thể nhỏ được?
Lý Mộng Đình che vẻ mặt u ám, đang giận dữ không có chỗ phát tiết thì bỗng nhiên liếc xéo thấy Vương Nhất vẫn như không có việc gì trước ngồi trên ghế vàng, lập tức nổi giận.
“Phế vật, dẹp rồi, nhanh cút ra đây!”
Ánh mắt Vương Nhất hơi hơi nheo lại còn chưa nói gì, khuôn mặt của Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đã giật giật mạnh một cái, tức giận nói với đám người Lý Mộng Đình: “Tôi nói mấy người đấy, xéo hết cho tôi!”
Lý Mộng Đình lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn Vương Nhất, vì sao tên phế vậy kia lại không bị đuổi đi?
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên.”
Văn Thái kéo Lý Mộng Đình đi, vội vàng rời khỏi Tân Giang Hội.
Phương Huệ cũng đang định rời đi thì lúc này cô ta lại bị Hồ Hoàng Việt ngăn lại: “Cô Phương, xin dừng bước.”
“?”
Vẻ mặt Phương Huệ nghi hoặc.
“Đúng vậy.”
Giọng điệu Hồ Hoàng Việt ôn hòa, cư xử cực kỳ khách khí với đối phương: “Người tổng phụ trách rất coi trọng cô cho nên muốn mời cô ở lại ăn một bữa cơm rau dưa.”
“Người tổng phụ trách?”
Phương Huệ có hơi được để ý mà lo sợ, cô ta cũng chưa từng tiếp xúc với thương hội Hồng Ưng bao giờ, nhưng nghĩ tới Kim Thành Vũ, Văn Thái và đám người kia đều phải ngoan ngoãn rời khỏi thì chắc chắn người tới cũng là một nhân vật máu mặt, sao có thể chú ý tới cô ta?