Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 363

Năm năm chinh chiến, anh liên tục hoành thành vô số nhiệm vụ bí mật bất khả thi, trong số đó, có vài nhiệm vụ cần phải tiếp xúc với quý tộc nước ngoài, nếu không biết nhảy vài điệu xã giao thì sao mà được?

Anh là chiến thần danh chấn thiên hạ trong quân đội, cũng là một quý ông lịch sự, ga-lăng, ôn hòa văn nhã.

Hoá thân thành thiên sứ hay ác ma, vậy phải xem bạn là ai.

Vũ hội kết thúc, đám người Lý Mộng Đình, Tôn Kiều cũng theo đó hồi thần, mặt mũi ai nấy xanh mét, như bị ai quăng cho hai cái bạt tai vậy.

Vốn tưởng Vương Nhất không biết khiêu vũ, chờ anh tự làm mình xấu mặt trên sân khấu vũ hội, ai ngờ mọi chuyện lại xoay ngược, anh trở thành điểm sáng nhất toàn trường.

Sau khi quay lại yến tiệc, ai ai cũng tự động ngồi xuống.

Vương Nhất cũng rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế vàng kia, sắc mặt bình tĩnh, không giận tự uy.

Khi Kim Thành Vũ, Lý Mộng Đình cùng bước tới, Văn Thái cũng đã đến nơi, thấy chỗ ngồi của bản thân bị cướp mất, mặt mày anh ta lập tức tối sầm lại.

“Anh dám ngồi vị trí của tôi?”

Kim Thành Vũ thấy cảnh tượng như vậy thì bị dọa đến mức mặt đổi sắc, vội vàng quát lớn: “Mày, cái loại phế vật này, còn không mau cút xuống cho tao, đây là chỗ mày có thể ngồi sao?”

Vương Nhất nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu: “Không phải anh mời tôi, rồi đặc biệt sắp xếp một chỗ ngồi dành riêng cho tôi hả?”

Phốc—

Lời này vừa được nói ra, xung quanh lập tức có người mỉa mai cười ra tiếng.

“Đặc biệt sắp xếp cho anh hả? Tôi thấy có vẻ anh vẫn chưa tỉnh ngủ phải không?”

Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất với vẻ mặt oán hận có thêm chút hả hê, đồng thời cố ý thân mật khoác vai Văn Thái, kiêu ngạo nói: “Đó là vị trí đặc biệt mà chủ tịch Kim sắp xếp cho ông chủ của Tòa nhà Quốc Tế đấy, cũng chính là bạn trai của tôi, anh Văn Thái, anh xứng sao?”

Thấy Lý Mộng Đình dám tuyên bố mình là bạn trai của cô ta ở trước mặt mọi người, khuôn mặt Văn Thái trở nên nhăn nhó, nhưng lúc này anh ta cũng không tiện phủ nhận, đành phải giữ dáng vẻ tươi cười cứng ngắc chấp nhận.

Chứng kiến Văn Thái gật đầu, tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao lên tỏ vẻ hâm mộ, ánh mắt kính sợ nhìn về phía Lý Mộng Đình, ngay cả Kim Thành Vũ cũng giật mình nhìn sang Lý Mộng Đình.

Chẳng qua anh ta chỉ sắp xếp để Lý Mộng Đình đi cùng với Văn Thái thôi, không ngờ từ người đi cùng lại thành một người bạn trai.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của các ông chủ xung quanh, ánh mắt nịnh nọt cùng với một vài ánh mắt ghen ghét hâm mộ, căm tức của mấy người phụ nữ xung quanh, Lý Mộng Đình không kìm nổi có hơi lâng lâng, càng thêm đắc ý nhìn về phía Vương Nhất: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đứng lên đi, nếu không thì chiếc ghế vàng này sẽ bị anh làm cho ô uế mất.”

Vương Nhất có hơi buồn cười nhìn Lý Mộng Đình, anh nói: “Tôi không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?”

Lý Mộng Đình chỉ vào cái ghế được đặt ở một góc hẻo lánh, cười lạnh nói: “Không phải ở kia có một chiếc ghế sao? Anh cầm một bát cơm và chút đồ ăn rồi ăn ở trên chỗ ấy đi.”

Cô ta vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác, quay sang nhìn về phía Vương Nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK