"Vậy giờ chúng ta hẳn là có cùng tiếng nói rồi." Trịnh Cẩm Thiền ngồi xuống, Tống Tư Oanh rót cho cô một cốc rượu đầy, cô cũng tự uống cạn luôn:" Thực ra tôi cũng hận cô, cô hào hàng hơn tôi, đám anh em thổ phỉ này đều phục cô, mọi người lúc nào cũng đông vui tíu tít, còn tôi lủi thủi một mình, chẳng bạn bè, tôi hận không thể cướp hết bạn của cô." "Ha ha ha." Tống Tư Oánh cười lớn, ôm Trịnh Cẩm Thiền:" Đừng buồn, vì bọn họ coi cô là nữ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.