Đơn Dũng bực mình, xoay người muốn đi, Lương Ngọc Châu vội kéo lại:" Khoan, khoan, để em nghĩ, hình như em biết nguyên quán của cô ta ... Xã Phủ Điền tới, khi ông ngoại em xuống quê quen nhà họ." "Cụ thể?" Đơn Dũng nhen lên chút hi vọng: "Cái đó em không biết, có điều anh đi cũng vô ích, bão thổi bay nhà cô ta rồi, cô ta mới chạy tới nương nhờ ông ngoại em, đã mười năm rồi." Lương Ngọc Châu tiết lộ: "Mẹ nó, cậu làm việc tuyệt tình thật, không cho tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.