Chiếc xe cứ lắc la lắc lư lảo đà lảo đảo đi lên đường, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu muôn trượng. Hoắc Kiệt lái xe mà vã mồ hôi hột, mím chặt môi tới trắng bệch, mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, tay nắm vô lăng tới ướt đẫm, lái xe ở đây còn khó hơn cả đua xe F1. Mất thêm được nửa tiếng nữa mới lên đỉnh núi rộng rãi một chút, hắn thở phào, rốt cuộc chửi ra miệng:" Mả mẹ, sợ chết người, thế này đâu phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.