Tuyết đã dừng, trời đã quang, năm mới qua đi, từ cửa sổ khách sạn nhìn ra ngoài, đường phố tấp nập trở lại, không vì một vị giáo sư vang danh Nam Tấn qua đời mà giảm đi phần nào náo nhiệt. Thời gian là cái bánh xe vô tình, dù là sự vĩ đại hay thấp kém, đều không thể ngăn nó tiến về phía trước như trước giờ. Người mất đã đi, cuộc sống vấn tiếp tục. Hành trang đã thu dọn xong xuôi, Tả Hi Dĩnh ngây ngốc nhìn thế giới ngoài cửa sổ, tựa hồ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.