"Đó là chuyện tốt, có cần cười thế không?" Đơn Dũng cũng cười, Lôi Đại Bằng toàn làm mấy chuyện cổ quái, lạ gì đâu, nói là con nuôi, thực ra như đùa vui vậy thôi, gọi cho thân thiết còn được ăn chực. Mẹ cứ hay than có một đứa con quá cô đơn, chưa từng ngại Đơn Dũng có thêm vài người bạn, lần này sao lại là hai đứa con nuôi. Đằng Hồng Ngọc cười suốt, nói không ra nguyên cứ, chỉ chỉ cửa, cười đứt hơi:" Con, con tự nhìn đi." Đơn Dũng nhìn một cái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.