• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc sáng sớm Thẩm Hàm Chi tỉnh dậy, cô bé còn đang ngủ say, mấy ngày nay trong công ty tích lũy rất nhiều việc yêu cầu cô phải ký tên, cô dứt khoát dặn dò dì Dương rằng nếu Ôn Cẩn hỏi đến thì nói rằng cô đã đến

công ty, giữa trưa sẽ trở về

Khi cô bé tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, nàng ngủ rất say và nằm mơ thấy chị ôm mình vào lòng, ngủ thoải mái đến mức nàng không muốn thức dậy.

Ôn Cẩn lăn lộn ở trên giường hai vòng, lúc này mới xuống giường đi kéo rèm ra, mặt trời bên ngoài đã lên cao rồi.

Nàng vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, cả một đêm nàng không gặp chị rồi, cô bé đã bắt đầu nhớ Thẩm Hàm Chi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và bước ra ngoài, nàng đã thay một chiếc váy đen và kiểm tra xem mình đã gọn gàng chỉnh tề chưa trước khi ra ngoài.

Ôn Cẩn nhìn chằm chằm vào phòng Thẩm Hàm Chi một lúc, lại sợ chị sẽ ghét bỏ nàng dính người, nhưng mà thật lòng nàng muốn nhìn thấy chị, cô bé do dự đứng ở trước cửa hồi lâu, cuối cùng cô bé cũng lấy hết dũng khí đi tới gõ cửa mấy lần, nhưng được một hồi lâu mà bên trong không có người lên tiếng.

Trong lòng cô bé cảm thấy có chút sợ hãi. Nàng chỉ quen thuộc nhất với chị trong biệt thự thôi. Tại sao chị lại không để ý đến nàng? Chị vẫn còn đang ngủ à?

Hay là không có ở trong phòng.

Cô bé thử vặn tay nắm cửa thì phát hiện ra phòng của Thẩm Hàm Chi không có khóa cửa, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa mở ra.

Ôn Cẩn thò đầu vào trong, yếu ớt gọi một tiếng: “Chị ơi?”

Bên trong không có người phản ứng, Ôn Cẩn lúc này có chút luống cuống, có phải bản thân mình thức dậy trễ nên chị tức giận hay không?

Nghĩ tới đây, Ôn Cẩn vội vàng chạy xuống lầu, Dương Mạn đang dùng máy hút bụi lau dọn phòng khách, nhìn thấy Ôn Cẩn chạy xuống, vội vàng nói: "Ôn tiểu thư tỉnh rồi à? Đi ăn sáng trước đi, trước đó Thẩm tổng đã cố ý dặn dò tôi để tôi nói cho cô biết, cô ấy đã đến công ty và sẽ quay lại vào buổi trưa."

Trong lòng cô gái nhỏ lúc này mới nhẹ nhõm một chút, nàng có chút không được tự nhiên gật đầu, bởi vì ở Trang viên Hoa Hồng, những người hầu luôn mắng mỏ nàng, cho nên nếu không có Thẩm Hàm Chi ở bên cạnh, nàng thực ra rất sợ những người còn lại ở trong biệt thự này.

Dương Mạn làm việc cho Thẩm Hàm Chi cũng đã được năm sáu năm, bà

có thể nhìn ra được Thẩm Hàm Chi rất để tâm đến Ôn Cẩn, cho nên cũng không dám lơ là, vội vàng cười nói: “Nhà bếp đã chuẩn bị xong bánh bao nước rồi, mì hải sản, v.v., và còn có rất nhiều món ăn kèm. Ôn tiểu thư, cô xem mình muốn ăn gì để chúng tôi đi chuẩn bị ngay."

Thấy Dương Mạn đối xử tốt với mình, Ôn Cẩn buông lỏng đôi bàn tay đang siết chặt của mình ra, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì ăn mì hải sản đi."

Kỳ thật nàng cũng không đói lắm, nhất là khi Thẩm Hàm Chi không có ở đây, Ôn Cẩn cũng không có cảm giác thèm ăn.

Rất nhanh, Dương Mạn và Tống Huệ Phương đã chuẩn bị xong bữa sáng cho Ôn Cẩn, trong đó có mì hải sản còn có một số món ăn kèm thơm ngon khác. Mì hải sản tôm được giao đến vào buổi sáng, vỏ tôm cũng đã được loại bỏ, bên trong chứa đầy thịt tôm, chỉ ngửi thôi cũng có mùi thơm.

Cô bé cảm thấy bây giờ mình có chút thèm ăn, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Dương Mạn vẫn đang nhìn mình, điều này khiến Ôn Cẩn có chút đứng ngồi không yên.

Dương Mạn làm việc ở đây nhiều năm như vậy, bà vẫn có năng lực quan sát cảm xúc của người khác, vội vàng cười nói: “Nếu Ôn tiểu thư không quen có tôi ở bên cạnh, tôi sẽ đi làm việc khác trước. Chờ lát nữa cô ăn xong, tôi và Huệ Phương sẽ đến đây để thu dọn sạch sẽ.”

"Được rồi, cảm ơn." Cô bé nhanh chóng nói, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Không cần phải cảm ơn, Ôn tiểu thư quá khách khí, cô đã kết hôn với Thẩm tổng, thì cũng là nữ chủ nhân trong nhà. Nếu cần chúng ta làm gì, cô cứ việc nói thẳng với chúng ta." Dương Mạn cười nói.

Trên thực tế, những người làm việc trong biệt thự đã rất may mắn sau khi Ôn Cẩn đến, Ôn Cẩn là người có vẻ dễ nói chuyện. Ban đầu họ lo lắng rằng Thẩm Hàm Chi sẽ kết hôn với một đại tiểu thư tùy hứng ngang bướng nào đó, điều này sẽ khiến cho công việc của bọn họ trở nên khó khăn hơn.

Cô bé gật đầu nói: “Được.”

Nàng ăn mì hải sản trong bát, tuy rằng mì rất thơm, nhưng mà trong lòng nàng vẫn không nhịn được cảm thấy bất an, cầm điện thoại lên tìm danh bạ, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Hàm Chi, lại sợ mình sẽ làm chậm trễ Thẩm Hàm Chi làm việc.

Ở phía bên kia, Thẩm Hàm Chi đang yêu cầu thư ký và hai người trợ lý báo cáo công việc chính gần đây. Cô đọc tất cả các tài liệu cần chữ ký của cô, sau đó thì ký tên.

Mắt thấy đã gần 11 giờ, cô cũng nên chuẩn bị về nhà.

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Hàm Chi đáp: “Mời vào.”

Trương Lệ Lệ nhanh chóng mở cửa bước vào. Cô là thư ký của Thẩm Hàm Chi. Về cơ bản, tất cả tài liệu trong công ty sẽ được thông qua tay Trương Lệ Lệ chuyển đến cho Thẩm Hàm Chi. Có thể nói Trương Lệ Lệ là người mà nguyên thân rất tin tưởng.

"Thẩm tổng, tuần này có hai cuộc họp. Ngài có tham dự không, hay là ngài sẽ sắp xếp cho một vài phó tổng đến tham dự? Ngoài ra còn có một bữa tiệc tối từ thiện yêu cầu ngài phải tham dự. Cuộc họp thật ra cũng không có gì. Nhưng mà bữa tiệc tối từ thiện sẽ được phát sóng trực tiếp bởi một số phương tiện truyền thông lớn trong nước. Sự tham dự của ngài có thể chứng tỏ sự chân thành của tập đoàn chúng ta trong hoạt động từ thiện." Trương Lệ Lệ chủ yếu là thông báo các sự kiện quan trọng trong tuần này.

Thẩm Hàm Chi gật đầu: “Vậy tôi sẽ đi dự tiệc từ thiện, còn về cuộc họp thì để mấy phó tổng khác chủ trì là được.”

"Được rồi, vậy thì còn bạn nữ đồng hành trong bữa tối của ngài thì sao?" Trương Lệ Lệ hỏi thêm lần nữa, dù sao thì tập đoàn Ôn thị đã là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa Thẩm Hàm Chi cũng không phải là người tận tâm, cho nên cô không nghĩ Thẩm Hàm Chi sẽ dẫn theo Ôn Cẩn đến một dịp như vậy.

Thẩm Hàm Chi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái, bình tĩnh nói: “Tôi và Tiểu Cẩn đi. Nhân tiện, cô đi sắp xếp người chuẩn bị trang phục và phụ kiện đến biệt thự cho chúng tôi.”

"Tiểu Cẩn?" Sắc mặt của Trương Lệ Lệ đột nhiên trắng bệch.

"Đúng vậy, tôi không phải đã kết hôn rồi sao? Đương nhiên là để cho phu nhân của tôi đi cùng với tôi rồi." Thẩm Hàm Chi cười nói.

"Được." Trương Lệ Lệ gật đầu, sắc mặt vẫn không được tốt.

Điều này khiến cho Thẩm Hàm Chi nhớ đến điều gì đó. nguyên thân và Trương Lệ Lệ hình như là có mối quan hệ hơi mờ ám. Nguyên thân là một người trăng hoa, và cô ấy cũng có vài phần ái muội với Trương Lệ Lệ. Đôi khi khi tham dự một số sự kiện, bạn nữ đồng hành liền trực tiếp dẫn theo Trương Lệ Lệ đi cùng với cô ấy. Theo thời gian, Trương Lệ Lệ cũng cảm thấy địa vị của mình trong tâm trí nguyên thân có sự khác biệt. Mặc dù nguyên thân không rõ ràng với rất nhiều omega, nhưng Trương Lệ Lệ cũng cảm thấy rằng bản thân là một người đặc biệt nhất, dù sao thì cô ấy cũng đang nắm giữ quyền lực nhất định trong công ty.

Thẩm Hàm Chi cảm thấy đã đến lúc phải tìm người thay thế Trương Lệ Lệ. Đó không phải là điều mà hầu hết mọi người có thể chịu đựng được nếu một người có lòng yêu phát điên. Tuy nhiên, vấn đề này không thể nóng vội được và cô cần phải làm từ từ. Cô đã cho người đi điều tra rõ xem Trương Lệ Lệ có che giấu bí mật gì hay không. Những người này cần phải được loại bỏ cùng nhau, nếu không sẽ là chuyện phiền phức trong tương lai.

Sau khi Thẩm Hàm Chi chỉ đạo xong công việc, cô dứt khoát yêu cầu trợ lý đưa cô về. Mãi cho đến Thẩm Hàm Chi rời đi, Trương Lệ Lệ nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Thẩm Hàm Chi xa, có vẻ trầm tư.

Cô đã nhờ người đi điều tra Ôn Cẩn và nghe được người ở Trang viên Hoa Hồng nói rằng Ôn Cẩn là kẻ vô dụng, ngay cả tên cũng không viết được, Trương Lệ Lệ không tin rằng Thẩm Hàm Chi lại thực sự yêu một người như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK