Nhìn thấy cô bé ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Hàm Chi cười hỏi: "Sao vậy Tiểu Cẩn?"
"Không có việc gì, em nhớ chị." Cô bé mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, chuẩn bị lừa gạt cho qua.
Ăn sáng xong, Thẩm Hàm Chi đến công ty, còn cô bé thì tiếp tục học tập.
Lưu Xán sống ở nơi này của Thẩm Hàm Chi hai tháng nay rất vui vẻ, người trong biệt thự sẽ không hung dữ với cô, cũng sẽ không mắng cô là đồ ngốc như lũ trẻ hàng xóm trước đây. Chẳng qua nàng đã lâu rồi không có gặp chú chó lớn, mẹ cô lại không cho cô đi ra khỏi sân biệt thự một mình.
Lưu Xán nằm trên bàn chơi với chiếc đồng hồ thông minh nhỏ một lúc, nghĩ ngày mai cô được nghỉ hai ngày, có thể hỏi chị Quan liệu chị ấy có thời gian rảnh dắt chó đến cho cô gặp hay không.
Lưu Xán lợi dụng lúc mẹ cô không có ở đây, liền lén gọi điện cho Quan Tử Du, nếu mẹ cô có ở đây, bà sẽ khuyên cô đừng gọi, điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói của Quan Tử Du lại truyền đến từ đầu bên kia.
"Xin chào?"
"Chị, chị còn nhớ em không? Lần trước em đi lạc là chị đã giúp em. Không phải chị nói nếu sau này em nhớ Tiểu Hoa thì có thể gọi điện cho chị sao?" Lưu Xán khi nói chuyện có chút khẩn trương, thậm chí giọng nói còn có chút run run. Chiếc đồng hồ thông minh nhỏ này, cô chỉ gọi mẹ mình, Quan Tử Du là người thứ hai, điều này khiến cho cô có chút lo lắng vô cớ.
"Nhớ rõ, em vẫn luôn không gọi điện cho chị, chị còn tưởng rằng em đã quên chị rồi?" Quan Tử Du một tay cầm điện thoại, một tay xoa xoa đầu chú chó Tiểu Hoa.
"Em không quên! Em đã sớm muốn chơi cùng với Tiểu Hoa rồi. Nhưng mẹ nói chị rất bận công việc, không cho em gọi điện vì sợ làm phiền công việc của chị." Lưu Xán vội vàng giải thích, giọng cô ấy vốn dĩ đã ngọt ngào rồi, nói chậm rãi như thế này càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
"Phải không, em chỉ là nhớ đến Tiểu Hoa thôi sao?" Quan Tử Du cười hỏi.
"Không phải, không phải, em cũng nhớ chị." Lưu Xán vội vàng an ủi. Ở trường bọn họ cũng chơi đùa giống như vậy, nếu như cô chỉ chơi với những người bạn học khác, thì bạn tốt của cô cũng sẽ cảm thấy không vui. Thế giới của các bạn nhỏ chính là đơn giản như vậy, bạn thích chơi với tôi thì tôi mới chơi với bạn.
Quan Tử Du cười nói: "Được rồi, vậy em đợi một lát, chị sẽ lập tức dẫn Tiểu Hoa qua đó, còn sẽ tặng cho em một món quà nhỏ."
"A, còn có quà, cảm ơn chị." Lưu Xán ngọt ngào đáp lại. Ngoại trừ các bạn cùng lớp, không có người nào tặng quà cho cô cả.
"Không cần cảm ơn, vậy em đợi chị một lát, bây giờ chị sẽ qua ngay." Quan Tử Du nhẹ nhàng nói.
"Dạ được chị, em sẽ đợi chị ở ngoài sân." Lưu Xán ngoan ngoãn đáp lại sau khi cúp điện thoại, cô chạy ra ngoài sân biệt thự, háo hức nhìn ra ngoài.
Thấy Lưu Xán đi ra ngoài, dì Lưu dặn dò với con gái: "Không được phép ra khỏi cổng biệt thự, mẹ đi giúp dì Dương và những người khác. Con cứ ở đó và đừng chạy ra ngoài."
"Con biết rồi mẹ." Lưu Xán ngoan ngoãn đáp, dựa vào cửa nhìn ra ngoài.
Quan Tử Du xoa xoa mặt chú chó Tiểu Hoa, đeo vòng cổ cho Tiểu Hoa, dẫn Tiểu Hoa đến một bên phòng khách. Quan Tử Du cầm một nắm thức ăn cho chó, đưa tay đưa tới bên miệng chú chó, dặn dò nói: "Một lát nữa nhớ phải ngoan ngoãn, đừng hung dữ, con có biết không, nếu không mẹ sẽ không cho con ăn đồ ngon nữa".
Tiểu Hoa ngoan ngoãn phát ra một tiếng "gâu gâu" rất dễ thương, chứng tỏ nó đã hiểu.
Quan Tử Du để cho Tiểu Hoa chơi đùa trong phòng khách một lúc, còn mình thì trở về phòng, trong ngăn kéo đầu tiên trên bàn máy tính của cô có một cuốn sổ tay hoạt hình màu hồng xinh đẹp. Dưới cuốn sổ còn có một xấp hình dán các con vật nhỏ. Đó là của lần trước cô ấy mua nó khi đi mua sắm. Bên phải cuốn sách là một loạt câu hỏi và đáp án kiểm tra trí thông minh. Cô ấy đã hỏi bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện. Quan Tử Du cũng nói không thể giải thích lý do, rõ ràng cô chỉ mới gặp cô gái đó có một lần nhưng cô lại muốn giúp đỡ cô gái đó.
Lấy đồ xong, Quan Tử Du nhanh chóng đi xuống lầu, dắt Tiểu Hoa cùng nhau đi đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi.
Khoảng mười phút sau, Quan Tử Du đã đi đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi, từ xa đã nhìn thấy Lưu Xán đang đợi cô ở cửa.
Lưu Xán cũng nhìn thấy Quan Tử Du, từ xa vui vẻ kêu lên: "Chị."
"Để chị đến đó, em chờ đã lâu sao?" Quan Tử Du cười hỏi.
"Cũng không có, Tiểu Hoa thật đáng yêu." Lưu Xán nói, dùng đôi mắt to tròn nhìn Quan Tử Du, "Chị, em có thể vuốt ve chú chó được không?"
"Chạm vào đi." Quan Tử Du mỉm cười, lại dùng dùng chân chạm vào Tiểu Hoa, nhắc nhở Tiểu Hoa: "Không được hung dữ với chị gái nhỏ, ngoan ngoãn khi nào trở về sẽ cho con ăn ngon."
Chú chó săn lông vàng to lớn có bộ dáng ngốc nghếch, sau khi được Quan Tử Du nhắc nhở, chú chó lớn dường như đang nở nụ cười trên mặt, tùy ý để cho Lưu Xán vuốt ve trên người nó, được vuốt ve thoải mái, Tiểu Hoa nằm ngửa trên mặt đất để lộ ra cái bụng, không chịu đứng lên.
Lưu Xán thấy Tiểu Hoa vui vẻ, động tác vuốt ve càng hăng hái hơn: "Tiểu Hoa ngoan, chị sẽ vuốt ve cho em thoải mái, em phải nhanh chóng lớn lên."
Ánh mắt của Quan Tử Du hiện lên ý cười nhìn cô gái trước mặt, rồi lại nhìn con chó săn lông vàng khổng lồ nhà mình, cô nghĩ thầm vẫn là nên duy trì hình thể hiện tại của Tiểu Hoa, nếu mà lại lớn lên, nó nhào vào mình đều có thể làm cho mình ngã xuống.
Nhìn Lưu Xán chơi đùa một hồi, Quan Tử Du cười nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong tìm một chỗ xem chị mang theo cái gì cho em?"
Lưu Xán đã sớm để ý đến cuốn sổ xinh đẹp trong tay Quan Tử Du, nhưng vì lịch sự nên Lưu Xán không nói gì. Bây giờ Quan Tử Du nhắc đến, Lưu Xán không khỏi vui mừng.
Hai người đi tới trước bàn gỗ ngồi xuống, Tiểu Hoa đi vòng qua bọn họ, Quan Tử Du đưa cuốn sách trong tay ra, " Cho em đó, em nhìn xem có thích hay không?"
"Cám ơn chị." Lưu Xán nhanh chóng cầm lấy cuốn sổ, đó là một cuốn sổ hoạt hình lớn màu hồng, được bọc trong lớp da mềm bằng nhựa dày,
trang giấy bên trong cũng có đủ các loại màu sắc, Lưu Xán rất là vui vẻ.
"Thật là đẹp." Lưu Xán vừa nói vừa lật sách.
Quan Tử Du cười nói tiếp: "Chị tặng một món quà cho em, em có thể giúp chị một việc được không? Chị có mấy vấn đề muốn hỏi em, nếu mà em trả lời, chị sẽ đưa cho em toàn bộ nhãn dán động vật nhỏ chị có trong tay, được không?"
Những đứa trẻ sáu, bảy tuổi không có chút sức kháng cự nào với những thứ như sổ tay và những hình dán xinh đẹp, Lưu Xán ngay lập tức gật đầu: "Được."
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nha..." Sợ Lưu Xán nghe không rõ, Quan Tử Ngọc đọc câu hỏi thật sự rất chậm rãi, mỗi một câu hỏi đều để đọc hai lần, đối với một số câu hỏi đồ họa, Quan Tử Du trực tiếp giải thích cho Lưu Xán nghe, để Lưu Xán tự mình thực hiện.
Trong khoảng nửa giờ, tất cả các câu hỏi đã được hoàn thành. Quan Tử Du liếc nhìn sơ qua và tính toán rằng mức độ thông minh của Lưu Xán là khoảng 53.
"Chị ơi, chị đang nhìn cái gì vậy?" Lưu Xán ngoan ngoãn nhìn Quan Tử Du, cô luôn cảm thấy câu hỏi vừa rồi làm cô đã từng làm rất nhiều trước đây, vì sao chị lại yêu cầu mình làm lại?
Lưu Phương dọn dẹp phòng khách xong, lúc này mới đi ra ngoài tìm Lưu Xán, sau đó nhìn thấy một nữ Alpha trẻ tuổi đang nói chuyện gì đó với con gái, mà con gái mình cũng có vẻ rất vui vẻ.
Lưu Phương sợ con gái mình bị lừa nên vội vàng chạy tới nói: "Tiểu thư, cô là?"
"Mẹ ơi, chị ấy là chị gái lần trước đã giúp đỡ con. Chị ấy thật tốt bụng, còn cho con tập vở và nhãn dán, còn mang chó đến chơi cùng con." Cô bé nhìn mẹ với đôi mắt sáng ngời.
Lưu Phương bị con gái chặn lại không nói nên lời, chị gái chỉ mới vừa gặp qua hai lần, tại sao con gái lại có vẻ như đã quen biết từ lâu?
Quan Tử Du nhìn thấy Lưu Phương là mẹ của Lưu Xán, cô ấy nhanh chóng đứng dậy và chào: "Xin chào dì, con tên là Quan Tử Du, nhà của con cũng ở trong khu này."
"À, chào Quan tiểu thư." Lưu Phương cười nói, sau đó liếc nhìn con gái: "Tiểu Xán, đi lấy chai nước khoáng cho Quan tiểu thư."
"Dạ." Lưu Xán vui vẻ chạy về phía biệt thự.
Lưu Phương trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: "Quan tiểu thư, Tiểu Xán đã gây phiền toái cho cô rồi. Bình thường cô bận rộn như vậy. Nhưng cô yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ không để con bé lại đến làm phiền cô nữa."
Suy cho cùng, con gái của bà là một Omega thiểu năng trí tuệ, mà cô gái trẻ trước mặt có khí chất tốt như vậy, lại có thể sống cùng một khu biệt thự với Thẩm Hàm Chi gia thế chắc chắn rất hiển hách, nếu như con gái bà thích người ta, vậy thì sau này sẽ là rắc rối lớn.
"Không sao đâu dì. Sau giờ làm con không có việc gì làm, chơi với em ấy một lát cũng không sao. Con là bác sĩ, trí lực của em ấy..." Quan Tử Du không nói thêm nữa.
"Đúng vậy, Tiểu Xán bị thiểu năng trí tuệ, hai người cũng không phải là có thể cùng nhau chơi đùa, Quan tiểu thư về sau vẫn là không cần tới." Lưu Phương vẻ mặt cô độc nói.
"Dì ơi, con là bác sĩ ở bệnh viện số 1 thành phố Nam Độ. Tuy rằng con không làm ở khoa tâm thần nhưng con có một người bạn ở khoa đó, vừa rồi con cũng đã để cho em ấy làm bài kiểm tra, trí thông minh của em ấy chắc cũng tầm 53. Nếu trải qua thời gian dài được rèn luyện phục hồi chức năng, mặc dù tâm trí có lẽ sẽ còn non nớt nhưng vẫn có thể khôi phục lại khả năng tự chăm sóc bản thân như người bình thường."
Quan Tử Du nghe thấy sự bài xích trong lời nói của Lưu Phương, cô hiểu được Lưu Phương là xuất phát từ bản năng của người mẹ mà lo lắng.
"Ngài là bác sĩ, tôi cũng thành thật mà nói, tôi đã đưa Tiểu Xán đến một số bệnh viện lớn trong thành phố, nhưng cũng không thể làm gì được. Giá trị trí lực được kiểm tra cũng giống như những gì cô vừa nói, Lưu Phương hơi đỏ mắt.
"Dì, dì gọi tên cháu là được rồi, dì không cần phải khách sáo với cháu, cháu cũng không phải là người xấu, Thẩm tổng và cháu quen nhau, cháu sẽ không làm gì tổn thương Lưu Xán. Nếu như dì đồng ý, cháu sẽ bớt một chút thời gian vào mỗi thứ bảy và chủ nhật trong thời gian nghỉ ngơi, để đến giúp Lưu Xán phục hồi chức năng." Quan Tử Du cười nói.
"Như vậy sao được? Sao chúng ta có thể vô cớ chiếm dụng thời gian của cô, như vậy cũng quá đáng rồi." Lưu Phương cảm thấy như vậy vẫn là quá phiền toái Quan Tử Du.
"Không tốn nhiều thời gian đâu. Dì cũng không cần phải mang gánh nặng tâm lý. Cháu và Lưu Xán cũng coi như là bạn bè. Cứ coi như cháu đang giúp đỡ bạn bè của mình đi." Quan Tử Du cười nói.
Lưu Phương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lưu Xán đã cầm theo một bình nước đá, "Chị, uống nước đi."
Cô gái đưa chai nước cho Quan Tử Du. Quan Tử Du nhận lấy nước từ cô gái với nụ cười trong mắt.
Cô uống vài ngụm nước, nhìn Lưu Phương, "Dì, vậy chúng ta quyết định như vậy đi."
"Được rồi, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô rất nhiều." Lưu Phương hai mắt đỏ hoe, bà cố gắng không rơi nước mắt, bà phát hiện từ khi rời khỏi Trang viên Hoa Hồng đến đây, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt hơn, xung quanh bà cũng đều là những người rất tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn chị: Mở khóa play mới.