• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, phía sau cô có vài tiếng chó sủa vang lên, Lưu Xán quay lại thì thấy một cô gái trẻ đang dắt một con chó săn lông vàng khổng lồ, con chó săn lông vàng đang

ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô gái trẻ, cọ xát vào chiếc quần jean trắng của cô gái trẻ và làm nũng.

Cô gái trẻ mỉm cười xoa đầu con chó: "Tiểu Hoa, không phải chị đã bảo em đừng cọ vào người chị mà. Nhìn xem, quần của chị đều dính đầy lông chó của em rồi."

Con chó săn lông vàng to lớn ủy khuất ngao ô một tiếng và tiếp tục dụi đầu vào cô gái trẻ để làm nũng.

Thấy cuối cùng cũng có người tới đây, Lưu Xán vội vàng bước tới mấy bước, hai mắt đỏ hoe, nhìn vào cô gái trẻ để cầu cứu: “Chị ơi, em vừa từ trong nhà ra ngoài, không tìm được đường về. Tất cả căn nhà ở đây đều trông giống nhau, em không thể phân biệt được rõ ràng, chị có thể giúp em hay không."

Cô gái trẻ đó là Quan Tử Du đang dắt chó đi dạo. Cô ấy là bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân Số 1 Nam Độ, gần như chỉ nghe thấy mấy lời này, Quan Tử Du đã nhận ra Lưu Xán không thích hợp, liền hỏi: "Em có nhớ mình từ đâu đến đây hay không?

Lưu Xán lắc lắc đầu, sụt sịt, cô không nhớ được gì cả, lúc đó cô chỉ tập trung nhìn trăng sao trên trời.

Quan Tử Du thấy cô sắp khóc, có chút không đành lòng nên tiếp tục hỏi: " Vậy em có cầm điện thoại di động theo không? Tốt nhất là em nên gọi cho người nhà đi.”

Lưu Xán bắt đầu lo lắng đến mức bật khóc, sụt sịt, ngắt quãng nói: “Em không có điện thoại di động, giáo viên cũng không cho mang điện thoại di động đến trường. Mẹ em mua cho em một chiếc đồng hồ thông minh nhỏ, nhưng vừa rồi khi em đang rửa tay, em đã tháo nó ra rồi, chị ơi, em không biết phải làm sao? Chị có thể giúp em hay không."

Từ những lời này, Quan Tử Du gần như có thể kết luận được cô gái đối diện chắc chắn mắc bệnh về thần kinh, tuy rằng cô là bác sĩ khoa thần kinh, nhưng chủ yếu chữa trị các bệnh như nhồi máu não, cũng không biết nhiều về thiểu năng trí tuệ, nhưng là bác sĩ chuyên nghiệp, sự nhạy cảm cho phép cô dễ dàng phát hiện ra điều gì đó không ổn ở cô gái đối diện. Cô gái này dường như có vấn đề về trí tuệ.

Quan Tử Du không đành lòng nhìn cô gái khóc nên hạ giọng nói: "Vậy em có nhớ số điện thoại của mẹ không? Chị có mang theo điện thoại di động, có thể gọi cho mẹ em."

Lưu Xán lắc đầu, càng khóc càng thương tâm hơn.

Quan Tử Du từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho cô gái đối diện, an ủi: "Đừng lo lắng, nếu không thấy em, thì gia đình em nhất định sẽ ra ngoài tìm. Chị sẽ ở đây đợi với em một lát."

Lưu Xán dùng khăn giấy lau nước mắt, lễ phép nói: “Cảm ơn chị.”

"Không có gì, đừng khóc, chờ lát nữa mẹ nhìn thấy sẽ rất buồn. Ăn kẹo có liên buồn nữa có được không?" Bản thân Quan Tử Du có thói quen mang kẹo theo bên mình. Cô lấy ra một viên kẹo sữa đưa đến lòng bàn tay Lưu Xán.

Lưu Xán nhìn viên kẹo trong tay, nhớ tới lời dặn của cô giáo, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà cô giáo nói không được ăn đồ do người lạ đưa.”

"Em cảm thấy chị là người xấu sao? Nếu chị là người xấu, chị còn có thể đứng đây chờ mẹ em đến cùng em sao?" Quan Tử Du cười nói, vẫn còn rất cảnh giác.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô nhìn thấy Lưu Xán lại lẩm bẩm: “Chị nhìn không giống như người xấu, hơn nữa hiện tại em rất buồn, nếu buồn thì ăn kẹo ngọt sẽ khiến em vui hơn.”

Nói xong, Lưu Xán vừa rồi rất cảnh giác đem kẹo sữa ăn, cô hít sâu hai hơi, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Quan Tử Du lại đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy khác, Lưu Xán lau mặt cho mình, cô cảm thấy dễ chịu hơn, ánh mắt rơi vào con chó săn lông vàng to lớn trên mặt đất.

Đôi mắt của Lưu Xán sáng lên khi nhìn thấy con chó săn lông vàng lớn, cô ngoan ngoãn nhìn về phía Quan Tử Du: "Chị ơi, em có thể vuốt ve chó con được không?”

Vẻ mặt khờ khạo của chú chó săn lông vàng lớn nhìn Lưu Xán, đối với Lưu Xán cảm thấy rất tò mò.

Quan Tử Du cười nói: “Có thể vuốt ve, nhưng không thể làm chó con bị thương. Cún con cũng sẽ đau."

"Em biết rồi, em sẽ nhẹ nhàng vuốt ve chó con." Lưu Xán nhanh chóng

bảo đảm.

Quan Tử Du lúc này mới gật đầu, trí lực thực sự của cô gái đối diện dường như chỉ khoảng sáu, bảy tuổi. Trẻ con ở độ tuổi đó đôi khi hành động không nặng không nhẹ nên dễ dàng làm tổn thương những động vật nhỏ.

Lưu Xán ngồi xổm xuống, giao tiếp bằng ánh mắt với chú chó săn lông vàng to lớn, Quan Tử Du dặn dò nói: "Tiểu Hoa, không được hung dữ với chị gái nhỏ, biết chưa?"

Tiểu Hoa ngoan ngoãn nghiêng đầu cũng không có sủa, Lưu Xán vui vẻ đưa tay chạm vào bộ lông của Tiểu Hoa, từ chỉ dám sờ đầu chú chó, sau đó cô liền trực tiếp chạm vào lưng chú chó lớn. Tiểu hoa được vuốt ve thoải mái đến mức nó vui vẻ nằm ngửa xuống mặt đất, để lộ ra chiếc bụng của mình.

Quan Tử Du bật cười lắc đầu khi thấy chú chó lớn của mình vô tư như vậy, để người ta vuốt lông hai lần liền lộ bụng ra.

Lưu Xán vui vẻ bắt đầu chơi đùa với Tiểu Hoa, thế giới của trẻ con chính là đơn giản như vậy, một giây trước giống như sét đánh giữa trời quang, khóc lóc nức nở, một giây sau đã có thể quên hết mọi chuyện mà chơi đùa vui vẻ.

Quan Tử Du thở dài, nếu gia đình cô bé trước mặt không đến tìm cô bé, vậy thì cô cũng chỉ còn cách gọi cảnh sát trước, dù sao thì gọi cảnh sát là hiệu quả nhất. Nhưng mà cô lại lo lắng sau khi gọi cảnh sát thì cô bé sẽ sợ hãi khi đến đồn cảnh sát. Cô tự hỏi liệu mình có nên để cho cô bé đến nhà mình ở tạm trước không.

Bên kia, biệt thự vừa mới xong việc, dì Lưu tưởng con gái đã về phòng rồi, cho nên quay về phòng nhìn quanh một vòng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Thấy dì Lưu sốt ruột, Thẩm Hàm Chi vội vàng hỏi: “Dì Lưu, dì vội vã đi đâu vậy?”

“Tôi không biết Lưu Xán đã đi đâu, tôi vừa tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy người ở đâu cả.” Dì Lưu lo lắng nói.

“Có khả năng là cô ấy đã ra ngoài rồi? Tôi sẽ gọi mọi người cùng nhau đi tìm cô ấy.” Thẩm Hàm Chi gọi toàn bộ nhân viên trong biệt thự, bản thân thì dẫn cô bé cùng nhau đi tìm.

Những con đường trong khu biệt thự trải dài về mọi hướng, quả thực có rất nhiều ngã ba. Cuối cùng, đám người Thẩm Hàm Chi gặp được Lưu Xán trước, chẳng qua Ôn Cẩn sau khi nhìn thấy con chó lại không dám đi đến.

Thẩm Hàm Chi bảo cô bé đi theo phía sau mình, bản thân thì đi lên trước: "Lưu Xán, sao em lại ra ngoài? Dì Lưu đang lo lắng tìm em đó."

Lưu Xán ngừng vuốt ve con chó, vui vẻ đứng lên: “Chị ơi! Em vừa rồi chỉ đang ngắm sao trong sân thôi. Em nhìn rồi không chú ý đi ra ngoài. Chờ khi em đến đây, em nhìn xung quanh, phát hiện ra mình không thể tìm được nhà nữa, nhưng may mắn thay, chị ấy đã tốt bụng ở lại với em".

Thẩm Hàm Chi gật đầu với Quan Tử Du, “Cảm ơn Quan tiểu thư. May mắn thay, mọi việc đều ổn.”

Quan Tử Du vẫn chưa quen với phép lịch sự của Thẩm Hàm Chi: “Thẩm tổng, đây là họ hàng xa của cô à?”

Thẩm Hàm Chi cười nói: “Gần như vậy, cô ấy là con gái của một dì trong nhà tôi, tôi sẽ gọi điện cho mẹ cô ấy trước, để mẹ cô ấy khỏi lo lắng."

Nói xong, Thẩm Hàm Chi vội vàng gọi điện thoại cho dì Lưu: “Dì Lưu, chúng tôi đã tìm được Lưu Xán rồi. Cô ấy không sao đâu. Cô ấy chỉ ở trong tiểu khu, có thể cô ấy bị lạc vì đường đi khó khăn. Mọi người quay về đi, tôi và Tiểu Cẩn sẽ sớm đưa cô ấy về biệt thự.”

Sau khi nói chuyện với dì Lưu xong, Thẩm Hàm Chi lại gửi tin nhắn trong nhóm WeChat của nhân viên biệt thự thông báo cho mọi người đều trở về, sau đó cô mới nói với Quan Tử Du: “Quan tiểu thư, tôi xin phép đưa cô ấy về trước. Chuyện xảy ra hôm nay thực sự là cảm ơn cô rất nhiều.

"Thẩm tổng, không cần khách khí như vậy với tôi, cũng không phải chuyện to tát gì." Quan Tử Du bình tĩnh đánh giá Thẩm Hàm Chi.

Từ lời nói của Thẩm Hàm Chi, Quan Tử Du đã biết được cô gái thiểu năng trí tuệ này chắc chắn là con của dì trong nhà Thẩm Hàm Chi. Cô không ngờ rằng Thẩm Hàm Chi lại tốt bụng như vậy, sẽ giúp đỡ người hầu tìm được một đứa trẻ. Dù sao thì Thẩm Hàm Chi trước đây cũng không phải là người lương thiện gì.

"Chúng ta về nhà thôi. Mẹ em chắc chắn đang rất lo lắng." Thẩm Hàm Chi mỉm cười với Lưu Xán nói.

Lưu Xán nhìn vào con chó lớn rồi lại nhìn Quan Tử Du, có chút không muốn rời đi.

Một lúc sau, cô vẫn lấy hết can đảm nhìn về phía Quan Tử Du, “Chị, em có thể lưu số điện thoại của chị được không? Em có một chiếc đồng hồ thông minh nhỏ, nhưng lại quên mang theo, sau này em vẫn còn muốn chơi với Tiểu Hoa."

Thẩm Hàm Chi đoán chừng Quan Tử Du đã sớm nhận ra Lưu Xán bị thiểu năng trí tuệ, cô sợ Lưu Xán sẽ buồn nếu Quan Tử Du từ chối, nên quyết định mở lời trước: “Quan tiểu thư là bác sĩ, bình thường rất bận rộn. Tiểu Xán, chúng ta về nhà thôi, mẹ em vẫn còn đang đợi em.”

Lưu Xán nhìn Thẩm Hàm Chi, biết Thẩm Hàn Chi là chị gái, liền ngoan ngoãn đáp: “Vậy được rồi, em sẽ nghe lời chị."

Ngoài miệng thì nói được, nhưng cả người Lưu Xán đều có chút héo úa, cô rất thích con chó lớn đó.

Có lẽ là vì vẻ mặt đáng thương trên khuôn mặt cô đơn của cô gái, hoặc có lẽ vì mong muốn khác mà Quan Tử Du đã gọi Lưu Xán lại: "Chờ một chút, chị của em có thông tin liên lạc của chị, em trở về có thể hỏi cô ấy, sau đó lưu lại cho trên đồng hồ thông minh nhỏ, sau này nếu em muốn gặp Tiểu Hoa thì cứ gọi điện cho chị, nếu mà chị có thời gian thì chị sẽ dẫn Tiểu Hoa đến gặp em.”

"Chị, chị thật tốt bụng. Em rất thích Tiểu Hoa." Trẻ con luôn muốn trở thành bạn chơi tốt nhất với những con vật nhỏ.

Quan Tử Du nhìn thấy sự băn khoăn trong mắt Thẩm Hàm Chi và mỉm cười: "Tôi nghiêm túc, không phải vì mặt mũi của cô, cô ấy rất đáng yêu.”

Thẩm Hàm Chi lúc này mới

gật đầu, nếu là tự nguyện vậy khi nào về cô sẽ có thể giúp Lưu Xán lưu số điện thoại.

Thẩm Hàm Chi ôm lấy Ôn Cẩn, đi theo bên phải Lưu Xán, Lưu Xán tâm tình rất tốt, còn chia sẻ kinh nghiệm vừa rồi chơi với chó lớn. Cô rất vui.

Sau khi về nhà, Lưu Xán nhìn thấy mẹ vì lo lắng mà đôi mắt đỏ hoe nên vội chạy tới ôm mẹ: “Mẹ, trên đường con gặp được một chị tốt bụng đến giúp con, sau đó chị Thẩm đã đến tìm con."

Lưu Phương muốn nói với con gái mấy câu, nhưng nhìn vào ánh mắt của con gái, giống như đã khóc, bà không thể nói ra lời nặng nề nào, chỉ có thể dặn dò con mình: "Lần sau, con không được chạy lung tung, có biết không? Bên ngoài bây giờ có rất nhiều người xấu, đặc biệt con lại là omega, nếu thật sự bị người xấu lừa gạt đi mất, mẹ sẽ phải tự trách mình cả đời.”

Nhìn thấy Lưu Phương khóc, Lưu Xán nhanh chóng lấy khăn giấy mà Quan Tử Du vừa đưa cho cô, giúp Lưu Phương lau nước mắt: "Mẹ đừng lo lắng, sau này con sẽ không bao giờ chạy lung tung nữa. Mẹ đừng khóc nữa, đừng tức giận.”

Thẩm Hàm Chi và cô bé trở lại tầng hai để hai mẹ con họ có thời gian riêng tư.

Một lúc sau, Lưu Phương mới bình phục trở lại, đi về phòng tắm rửa, tuy nhiên, Lưu Xán vẫn còn nhớ đến số điện thoại di động của Quan Tử Du, cầm lấy chiếc đồng hồ thông minh nhỏ, đi lên tầng hai, lo lắng gõ cửa phòng Ôn Cẩn. "Em gái, chị có ở trong phòng em không? Chị muốn tìm chị ấy lưu số điện thoại.”

Thẩm Hàm Chi đang ôm cô bé xem phim hoạt hình, nghe thấy tiếng động, cô vội vàng đi tới mở cửa, để Lưu Xán vào phòng.

"Chị ơi, chị giúp em lưu số điện thoại của chị ấy nhé. Đúng rồi, em còn chưa biết tên chị ấy." Lưu Xán vội hỏi.

Thẩm Hàm Chi một bên nhập số điện thoại di động của mình, một bên nói: “Cô ấy tên là Quan Tử Du, cô ấy bằng tuổi chị, em gọi chị là được, đây, xong rồi.”

"Cảm ơn chị." Lưu Xán cảm ơn, vui vẻ đi xuống lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK