Thẩm Hàm Chi lúc này mới tỉnh dậy, thúc giục cô bé đứng dậy và rửa mặt.
Vừa định đi ra ngoài, cô bé thấy trong phòng khách không có người, liền vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi hôn lên, đây chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh đã rời khỏi: "Hôn chào buổi sáng, đáng ra chị phải cho em mỗi ngày."
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc lắc đầu, quên đi, chỉ cần thỏ con vui vẻ là được.
Lúc Thẩm Hàm Chi đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy trên giá treo quần áo hai chiếc quần lót thỏ con, theo lý thuyết thì tối qua cô bé tắm xong hẳn là chỉ thay một cái thôi chứ? Thẩm Hàn Chi không suy nghĩ nhiều, liếc nhìn một cái rồi cúi đầu tiếp tục rửa mặt.
Thỏ con vừa giặt rửa mặt thì hình như đã nhớ tới điều gì đó, mặt đỏ bừng lẻn vào trong phòng tắm, nhanh chóng cất hai chiếc quần lót thỏ con của mình đi, còn chưa kịp nói gì với Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi có chút không hiểu vì sao thỏ nhỏ lại ngượng ngùng, liền tiếp tục rửa mặt.
Trước khi ra ngoài, cô bé tranh thủ thời gian Thẩm Hàm Chi đang chỉnh sửa lại quần áo cho mình, tiến lại gần hôn lên môi Thẩm Hàm Chi, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, cô bé hận không thể lúc nào cũng quấn lấy Thẩm Hàm Chi hôn môi.
Thỏ con được hôn môi, nên suốt chặng đường tâm trạng rất vui vẻ. Cô bé ngâm nga cho đến khi vào lớp.
Phó Vũ Manh nhìn thấy Ôn Cẩn đi tới, vội vàng tới gần hóng chuyện, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi? Thế nào rồi? Có hôn không?"
Cô bé vui vẻ gật đầu: "Đã hôn rôi,
còn hôn rất nhiều lần." 0
Phó Vũ Manh cười nói: "Thế nào? Tôi nói không sai đi, ánh mắt vợ cậu nhìn cậu thật sự là rất yêu cậu. Nếu không phải thi đại học, cô ấy nhất định đã sớm muốn đè cậu lên giường hôn."
Khuôn mặt nhỏ của cô bé đều đỏ bừng, trước đó nàng còn chưa tin những lời Phó Vũ Manh nói, nhưng sau đêm qua nàng bắt đầu tin. Vào lúc hôn nàng, lúc đầu chị rõ ràng chỉ là chạm vào môi nàng, nhưng sau đó chị đã không nhịn được mà hôn thật sâu, chắc chắn chị đã phải chịu đựng một mình chỉ vì việc học của mình. Cô bé vui vẻ nghĩ rằng vợ nàng thực sự yêu nàng.
"Hôm qua tôi chỉ hôn nhẹ nhàng thôi, chị liền hôn tôi rất sâu." Cô bé tuy có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót.
"Cậu xem, tôi đã nói gì với cậu. Cô ấy khẳng định là rất yêu cậu, cân nhắc đến việc học của cậu, thật tốt nha, này cũng quá ngọt ngào rồi." Phó Vũ Manh hưng phấn nói.
"Tôi cũng cảm thấy vợ tôi rất tốt." Cô bé ngọt ngào mỉm cười với Phó Vũ Manh.
Khi đang ngồi làm bài trong lớp, cô bé rõ ràng đã làm việc chăm chỉ hơn bình thường rất nhiều, những nụ hôn của chị còn tốt hơn cả thuốc bổ não rất nhiều. Hôm nay tâm trí của nàng đều tỉnh táo hơn không ít.
Phó Vũ Manh vẫn chỉ viết bài cho nửa tiết, nửa tiết còn lại, cô ấy lấy một cuốn truyện tranh mới và lén đọc.
Khi giáo viên Khoa Nhậm đi ngang qua, vẻ mặt bị sốc khi nhìn thấy Phó Vũ Manh đang đọc truyện tranh. Tuy nhiên, những đứa trẻ ở đây đã trả rất nhiều tiền nên giáo viên đã bỏ đi với thái độ rất hiểu biết. Sau nửa buổi học, Phó Vũ Manh đã đọc xong truyện tranh.
Cô thấy đã hết tiết, cô vội vàng kéo cô bé lại nói chuyện: "Này, Tiểu Cần, nếu đợi đến khi kết thúc kỳ thi đại học, tôi thực sự sợ thân thể nhỏ bé này của cậu sẽ không chịu nổi đâu. Tôi đọc trong truyện tranh rằng Alpha rất mạnh mẽ, vợ cậu lại nhịn lâu như vậy vì cậu, tôi đoán cậu sẽ không thể xuống giường được trong vài ngày sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học."
Cô bé vành tai đỏ bừng, ngượng ngùng thì thầm: "Không xuống giường được cũng không sao, chị tôi đối với tôi tốt như vậy, vì tôi thi đại học mà nhịn lâu như vậy. Tôi nên phối hợp với chị mới đúng."
"Hắc hắc, hai người thật ngọt ngào. Thật vui khi lần này chúng ta thật sự quen biết nhau." Phó Vũ Manh trông rất vui vẻ, thậm chí còn hưng phấn hơn cả lúc có bạn gái.
Cô thần bí hạ giọng xuống, nói với cô bé: "Chị của cậu thích cậu như vậy, căn bản không thể cưỡng lại sự dụ hoặc nên chỉ có thể cứng rắn chịu đựng. Bất kỳ tư thế nào trong truyện tranh cậu cũng hoàn toàn có thể dụ dỗ được cô ấy, nhưng bây giờ tốt nhất là không nên thực hiện. Chị của cậu yêu cậu như vậy, chắc chắn sẽ chịu đựng cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu cậu sử dụng tư thế trong truyện tranh, cô ấy chắc chắn sẽ phải nhịn đến mức nóng nảy."
Cô bé gật đầu đồng ý. Nàng cũng không muốn chị phải kìm nén quá vất vả, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nên chuẩn bị một điều bất ngờ cho chị.
"Quả thực, nóng nảy là không tốt, vậy trước khi thi đại học tôi vẫn là nên hôn vợ của mình thôi." Cô bé nói rất ân cần suy nghĩ cho Thẩm Hàm Chi.
Trong lúc ăn cơm, các Omega ngày hôm qua hỏi thông tin liên lạc của Thẩm Hàm Chi vẫn có chút không từ bỏ ý định, liền đi đến bàn ăn cạnh Ôn Cẩn và những người khác, trong lúc ăn cũng không quên đến gần làm quen Ôn Cẩn.
"Ôn Cẩn, hôm qua cậu và chị cậu có việc gấp hay sao? Sao lại rời đi nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, tôi còn chưa chào chị gái, tối nay chị ấy có đến đón cậu hay không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi còn chưa kịp thấy chị ấy mặc gì vào ngày hôm qua. Chiếc áo khoác màu nâu nhạt mà chị ấy mặc ngày hôm qua hoàn toàn phù hợp với khí chất của chị ấy."
Cô bé nuốt miếng gà rán vào miệng, tức giận nói: "Tôi đã nói với các người rằng chị ấy là vợ tôi, đương nhiên không thể để cho các người nhìn chị ấy."
"Chậc, thật là bảo thủ mà. Quên đi, buổi tối sau khi tan học chúng ta nhanh chân hơn, rồi tự mình nói với chị ấy."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Cô bé nặng nề đặt đôi đũa lên bát: "Tôi đã nói chị ấy là vợ tôi, chị ấy mới không có khả năng cho các người thông tin liên lạc của chị ấy đâu."
"Được rồi Ôn Cẩn, cậu đừng keo kiệt như vậy, chị gái của cậu xinh đẹp như vậy, cùng chia sẻ cho mọi người đi."
"Đúng vậy, chị gái cậu là cũng chị gái chúng tôi, đừng khách sáo như vậy."
Cô bé giận dữ nhìn các Omega khác, dường như bọn họ vẫn còn nghĩ rằng nàng đang nói đùa, vợ của mình vẫn bị người khác nhớ thương. Cô bé cảm thấy đùi gà rán trong bát không còn ngon nữa.
Giữa trưa trên đường trở về, Phó Vũ Manh nhìn thấy sắc mặt cô bé không tốt, vội vàng khuyên nhủ: "Ai nha, không cần phải quan tâm đến bọn họ, buổi tối cậu chỉ cần..."
Phó Vũ Manh thì thầm vào tai cô bé, ra chỉ thị.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé đều ửng đỏ lên, có chút nghi hoặc nhìn Phó Vũ Manh: "Như vậy có được không? Chị của tôi bình thường rất nghiêm túc."
"Khẳng định được, cậu chỉ cần nói rằng mình rất nhớ cô ấy. Vợ cậu cưng chiều cậu như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng." Phó Vũ Manh nháy mắt với cô bé, làm ra vẻ trấn an.
Cô bé gật đầu, buổi chiều cô bé rõ ràng đã thả lỏng hơn, càng tập trung hơn vào việc viết bài. Dù sao thì Phó Vũ Manh đã dạy cho nàng một cách hay, cô bé lập tức không còn hoảng sợ nữa.
Thế cho nên buổi tối lúc ăn cơm ở căng tin, vẫn có người nói bóng nói gió muốn tìm ra thông tin liên lạc của chị, cô bé vẫn có thể ăn rất ngon miệng.
Vợ của nàng thật sự quá mức hấp dẫn, các bạn cùng lớp chỉ mới nhìn thấy khuôn mặt và dáng người của chị liền nhớ thương, nếu như bọn họ biết được vợ nàng rất giàu, vậy không phải bọn họ sẽ càng phải tranh giành chị với nàng sao, cô bé chuẩn bị tối nay tuyên bố chủ quyền.
Buổi tối thời điểm sắp tan học, cô bé không kịp thu dọn cặp sách, nhờ Phó Vũ Manh giúp nàng cầm cặp sách một lúc, còn bản thân thì chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng dù sao cũng là tan học nên không có ai không tích cực. Cô bé nghĩ rằng mình đã ra sớm rồi, nhưng vẫn còn có người ra sớm hơn nàng, nàng nhìn thấy quả nhiên Thẩm Hàm Chi lại dựa vào xe chờ nàng.
Thẩm Hàn Chi hôm nay mặc một chiếc áo khoác cashmere màu đen, có đính dây chuyền bạc ở cổ áo và túi. Phần thân dưới là quần jean nhung màu trắng và đôi bốt Martin cỡ vừa màu đen, làm nổi bật đôi chân vừa dài lại vừa thẳng của cô, mái tóc đen buông xõa trên vai cô, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, cả người trông lạnh lùng quý phái.
Cô bé nhìn rất lâu, chẳng trách các bạn cùng lớp đều muốn biết thông tin liên lạc của chị, nếu không nàng đã quen biết với chị, thì nàng cũng sẽ chú ý đến chị ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô bé chạy nhanh về phía Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé chạy vội vàng, Thẩm Hàn Chi bước nhanh về phía cô bé thì bị cô bé nhào vào lòng.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn thỏ con trước mặt, thấy thỏ con không cầm theo cặp sách, cười hỏi: "Hôm nay em không cần xách cặp về sao?"
"Bạn cùng bàn của em đang giữ nó, chị ơi, em rất nhớ chị." Cô bé vừa nói vừa vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, tiến lại gần hôn Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàn Chi không ngờ rằng thỏ con sẽ hôn mình ở bên ngoài, nhưng cô cũng không làm thỏ con mất thể diện, bị thỏ con hôn cũng không tức giận, chỉ là mỉm cười thỏ ôm vào lòng. Đưa tay gãi gãi mũi thỏ con: "Thỏ con xấu xa, em lại có ý đồ gì xấu? Sao lại đột nhiên hôn chị?"
"Không có, em chỉ nhớ chị thôi, vợ à." Cô bé ngân nga và làm nũng với cô.
Thẩm Hàm Chi thật sự không có biện pháp gì khi thỏ con làm nũng, cười nhẹ ôm lấy thỏ con: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
"Chờ một chút, em đi lấy cặp sách." Cô bé quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy mấy Omega trong lớp muốn phương thức liên lạc của chị đang há hốc mồm nhìn về phía này. Phó Vũ Manh cũng đang nở nụ cười trên môi, lộ ra dáng vẻ như một người mẹ già.
Cô bé vẫy vẫy tay với Phó Vũ Manh, Phó Vũ Manh nhanh chóng đem cặp sách đưa cho cô bé.
"Chị, đây là bạn cùng bàn của em, cậu ấy là một người rất tốt." Cô bé nhận lấy cặp sách, cười nói.
"Xin chào, tôi là vợ của Tiểu Cẩn. Cảm ơn em đã giúp em ấy mang cặp sách." Thẩm Hàm Chi lịch sự cảm ơn cô ấy.
"Không cần không cần, hai người thật xứng đôi. Tài xế của em đang đợi em. Em đi trước nhé. Tạm biệt." Phó Vũ Manh cười nói, cô chính là vệ sĩ tình yêu của Ôn Cẩn và vợ Ôn Cẩn. Đây quả thực là một đôi ngọt ngào, chắc chắn sẽ không thể Be được. Nhắc mới nhớ, không biết có phải vì tình trạng thể chất của cô ấy hay không, trước đây CP của làng giải trí mà cô ấy luôn yêu thích luôn "Be", sau này cô ấy sợ CP sẽ "Be". Nên dứt khoát trực tiếp ship vui chơi, đều là CP công nghiệp giả, cho dù có Be cũng không bị tổn thương.
"Tạm biệt."
Thẩm Hàm Chi một tay cầm cặp sách của cô bé, tay còn lại ôm cô bé lên xe. Cô hoàn toàn không để ý đến những lời nghị luận từ các bạn cùng lớp của cô bé.
"Chết tiệt, hôn rồi, hóa ra thật sự là vợ cậu ấy."
"Cho dù cô ấy không phải là vợ vậy cũng là bạn gái. Lúc chị gái nhìn về phía Ôn Cẩn đều là sự cưng chiều.
Bọn họ cũng thật ngọt ngào."
"Ô ô ô, còn chưa nói câu nào đã trực tiếp thất tình."
"Ôn Cẩn tìm được vợ ở đâu vậy? Người nào có thể gửi cho tôi một chị Alpha xinh đẹp?"
"Gửi cho tôi một người nữa. Tôi có thể nhận người ở đâu?"
"Buổi tối sớm một chút nhi ngủ đi, trong mộng xếp hàng lãnh."
"Tối nay hãy đi ngủ sớm một chút rồi xếp hàng trong giấc mơ của cậu để có thể nhận được người."
"Chết tiệt." 0
Các học sinh cãi nhau ầm ĩ rồi cùng nhau rời đi, cô bé lại rất vui vẻ khi lên xe, vừa lên xe liền dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, làm nũng,
"Hôm nay bọn họ còn muốn hỏi phương thức liên hệ của chị. Em phải chứng minh rằng chị đã là của em, sẽ không cho bọn họ phương thức liên hệ của mình."
"Đúng, chị là của một mình thỏ con, hiện tại em vui vẻ sao?" Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.
"Dạ, em nhớ chị." Cô bé ngân nga, giống như một chú thỏ trắng nhỏ không xương, mềm mại tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.
Mấy ngày nay Tiêu Vũ vẫn luôn muốn tiếp cận làm quen với Ôn Cẩn
lại bị dọa sợ ngây người, cho nên Ôn Cẩn nói đều là sự thật? Nàng thực sự đã kết hôn rồi sao?
Triệu Thiên Hàng vỗ vỗ bạn tốt vai, an ủi: "Không sao đâu Tiểu Vũ, tôi nghĩ họ cùng lắm cũng chỉ là bạn gái thôi, nhưng bạn gái của Ôn Cẩn lái chiếc Maybach, có khả năng có chút tiền. Ngày mai cậu đến lớp, cũng lái một chiếc xe hơi sang trọng của gia đình đến đây, chúng tôi không thể thua kém ".
"Đúng vậy, ở bên nhau thì vẫn còn có thể chia tay. Ngày mai nhớ làm trợ thủ của tôi nhé. Bên cạnh cô ấy có một kẻ phiền phức Phó Vũ Mạnh kia. Mỗi lần mở miệng nói chuyện đều thích làm tổn thương người khác" Tiêu Vũ thở dài nói, thời điểm Phó Vũ Manh nói chuyện, tốc độ nói chuyện của hắn không đủ nhanh để chen vào.
"Người anh em yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu,." Triệu Thiên Hàng vẻ mặt đầy mưu lược nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu phó: Tôi chính là vệ sĩ yêu của hai người họ!
Phái Phái: Ý tôi là, ai lại không tạo ra một vài cặp CP Be?