Thẩm Hàm Chi để cho Chu Đan Thanh cử người giám sát khu vực xung quanh và in màu tất cả những bức ảnh chụp hắn ta ôm nhiều Omega nam nữ khác nhau ra vào những nơi trái phép.
Thẩm Hàm Chi lấy tư cách là một công dân nhiệt tình, yêu cầu mọi người gửi bài một lần đến Cục Công an, hộp thư khiếu nại của ủy ban quận, hộp thư báo cáo của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật và hộp thư của đơn vị hắn.
Sau đó lại sắp xếp cho người dùng địa chỉ IP ở nước ngoài mua tài khoản tiếp thị trên weibo để vạch trần vụ việc này, có thể gần đây không có nhiều dưa để ăn, vốn dĩ tin tức này không có nhiệt độ gì, nhưng lại được xếp hạng thứ chín của xu hướng tìm kiếm nhờ vào những người qua đường ăn dưa, cũng bởi vậy một lần hoàn toàn trở nên nổi tiếng.
Hắn ta đã tạm thời bị đình chỉ để điều tra, liên quan đến khu đèn đỏ thì đều bị cảnh sát phong tỏa.
Lúc đầu, cư dân mạng nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Sau đó, một IP địa phương ở thành phố Nam Độ đã vạch mặt Trần Văn Sơn vì tội lừa dối người thiểu năng trí tuệ. Hơn nữa không chỉ có một người vạch trần hành vi xấu xa của hắn ta, Trần Nguyệt Bình với vai trò là đồng đội hỗ trợ của hắn cũng bị vạch trần.
Ngoài ra còn có một người nhà của nạn nhân đã dũng cảm đứng lên vạch trần toàn bộ sự việc và trực tiếp xé rách mặt với Trần Văn Sơn.
Khi người đầu tiên đứng lên, thì bốn thành viên trong các gia đình khác của nạn nhân lần lượt đứng lên. Trần Văn Sơn cũng bị cảnh sát trực tiếp bắt đi. Việc quấy rối người thiểu năng trí tuệ bằng các biện pháp bất hợp pháp là trái pháp luật, Trần Nguyệt Bình có liên quan cũng bị đã bắt giữ và phối hợp điều tra với công an để giải quyết vụ việc.
Trần Văn Sơn đã trực tiếp bị trục xuất khỏi tiểu khu vì ảnh hưởng xấu của vụ việc. Tiểu khu cũng đã đưa ra một tuyên bố thanh minh, với ý nghĩa tất nhiên là phủi sạch mối quan hệ với Trần Văn Sơn.
Thậm chí, trường giáo dục đặc biệt ở thành phố Nam Độ còn trực tiếp đuổi học con gái Trần Nguyệt Bình vì mẹ cô ấy có liên quan đến hoạt động phi pháp.
Toàn bộ sự việc chỉ mất hai ngày để lên men. Trong hai ngày này, bạn nhỏ và Quan Tử Du mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, dần dần đã không còn sợ hãi đối với những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó nữa. Quan Tử Du nói cho bạn nhỏ biết người nam nhân kia đã bị cảnh sát bắt giữ, bạn nhỏ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Thật tốt quá, bắt được kẻ xấu."
Quan Tử Du ôm bạn nhỏ, dịu dàng nói: “Đúng vậy, kẻ xấu đã bị bắt, không ai có thể làm tổn thương Tiểu Xán nữa.”
“Chị ơi hôn.” Bạn nhỏ ôm lấy Quan Tử Du làm nũng.
Quan Tử Du để cho bạn nhỏ ngồi lên trên đùi của mình, cúi người lại gần hôn nhẹ vào một bên mặt bạn nhỏ.
Bạn nhỏ nhớ ra mình đã nhìn thấy em Tiểu Cẩn và chị Thẩm hôn môi trong biệt thự, cô mím đôi môi hồng hào, nhìn vào đôi môi của Quan Tử Du, rúc vào người Quan Tử Du rồi tiếp tục làm nũng: “Chị, còn muốn hôn.”
"Còn muốn hôn à? Được thôi, đều nghe theo lời bạn nhỏ của chị." Quan Tử Du ôm Lưu Xán, sau đó lại hôn lên chóp mũi Lưu Xán.
Bạn nhỏ có chút xấu hổ nhìn vào Quan Tử Du, nhẹ nhàng chỉ vào môi mình, nũng nịu nói: "Chị, hôn vào đây đi.”
Quan Tử Du không nghĩ tới bạn nhỏ còn hiểu được điều này, rốt cuộc thì những bạn nhỏ sáu bảy tuổi chỉ có nghĩ đến chuyện ăn uống và vui chơi thôi không phải sao?
"Tiểu Xán, em có phải đã từng nhìn thấy người khác làm như thế này không?"
Quan Tử Du đưa tay nâng cằm bạn nhỏ lên, nhẹ giọng hỏi.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, em đã nhìn thấy em Tiểu Cẩn hôn chị Thẩm như thế này, hơn nữa em Tiểu Cẩn hình như cũng rất thích chị Thẩm hôn em ấy như vậy.”
Quan Tử Du bị lời nói của bạn nhỏ chọc cười. Bạn nhỏ thực sự rất biết nghe lời và tiết lộ mọi chuyện về hai người Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn.
Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bạn nhỏ, tiếp tục dỗ dành: “Em thật sự muốn chị hôn chỗ đó à?”
Bạn nhỏ đỏ mặt gật đầu. Cô thích chị và cô cũng cảm thấy hạnh phúc khi được chị hôn.
Quan Tử Du nhìn đến dáng vẻ mềm mại của bạn nhỏ, mỉm cười ôm người vào trong lòng, "Được, vậy chị sẽ nghe theo lời bạn nhỏ của chị."
Quan Tử Du sợ sẽ làm cho bạn nhỏ sợ hãi nên nhẹ nhàng áp môi vào đó, hôn bạn nhỏ một cách chậm rãi, vòng tay ra sau eo bạn nhỏ và nhẹ nhàng vuốt ve bạn nhỏ để cho bạn nhỏ thả lỏng, rồi cô từ từ hôn sâu hơn. Sau đó cô phát hiện ra bạn nhỏ dường như đang đáp lại mình.
Đôi mắt của Quan Tử Du cong lên, cô hôn bạn nhỏ mạnh hơn. Mãi đến khi bạn nhỏ gần như thở không nổi, Quan Tử Du mới buông tha cho bạn nhỏ, sau đó lại hôn nhẹ lên khóe môi của bạn nhỏ.
Tuy rằng tâm hồn của bạn nhỏ vẫn còn nhỏ nhưng suy cho cùng em ấy vẫn là người lớn. Nếu bạn nhỏ không biết những điều này, vậy thì sau này cô sẽ từ từ dạy cho bạn nhỏ biết.
Bạn nhỏ xấu hổ vì được Quan Tử Du hôn, liền đỏ mặt chui vào trong lòng ngực của Quan Tử Du.
Quan Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve lưng bạn nhỏ, cười nói: Tự mình đưa ra yêu cầu sao lại ngượng ngùng như vậy? Có thích chị hôn em như vậy không?"
“Em thích.” Bạn nhỏ đỏ mặt mềm mại tựa vào trong lòng ngực Quan Tử Du, chóp mũi đều là mùi hương quả nho trên người của Quan Tử Du.
Bạn nhỏ mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy bất an cho nên Quan Tử Du không dán miếng dán ức chế tin tức tố sau gáy, thỉnh thoảng lại thả ra một ít để trấn an bạn nhỏ.
Quan Tử Du hôn lên vành tai của bạn nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Xán, một hai ngày nữa em có muốn về nhà không? Nhiều ngày không trở về nhà, mẹ em hẳn rất lo lắng."
“Nhưng mà, nhưng mà, mẹ không cần em nữa.” Khi bạn nhỏ nói ra lời này, vành mắt lập tức đỏ lên.
"Không có đâu, dì Lưu nhất định cũng bị người xấu lừa gạt, dì ấy thích em như vậy, sao có thể không cần em được? Đúng hay không?"
Quan Tử Du nhéo nhéo vành tai của bạn nhỏ, nhẹ giọng hỏi.
Bạn nhỏ gật đầu, mềm mại hôn Quan Tử Du, nũng nịu nói: “Chị ơi, vậy chị ở bên cạnh em đi, em sợ lắm.”
“Được, chị sẽ ở bên cạnh em." Quan Tử Du ôm bạn nhỏ ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó lại bế bạn nhỏ trở về phòng, dịu dàng dỗ dành: "Tuần sau sẽ trở về đi học có phải hay không? Có nhớ bạn bè trong lớp hay không?"
Đứa trẻ xoay tròn đôi mắt như đang suy nghĩ: “Một chút thôi, nhưng em vẫn muốn chị nhiều hơn".
“Bạn gái nhỏ của chị có phải còn biết nịnh nọt nữa hay không?” Quan Tử Du vừa ôm bạn nhỏ vừa trêu chọc.
"Không có, em thích chị." Bạn nhỏ vùi mình vào trong lòng ngực Quan Tử Du hít sâu vài hơi, sau đó liền thân thể mềm nhũn, mất hết sức lực, mùi hương trên người chị quá dễ ngửi nhưng sau khi hít vào quá nhiều thì cô lại không còn chút sức lực nào.
Quan Tử Du hôn lên trán bạn nhỏ, đang chuẩn bị để cho bạn nhỏ ngủ trưa thì điện thoại của cô vang lên, là mẹ của cô gọi đến.
Quan Tử Du hít một hơi thật sâu và trả lời điện thoại.
"Tử Du, sao buổi tối mấy ngày nay con đều không trở về? Gần đây bệnh viện bận rộn như vậy sao?" Tề Ảnh hỏi qua điện thoại.
"Mẹ, Tiểu Xán gần đây xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay con đều ở cùng em ấy, tuần sau con sẽ đến bệnh viện làm việc." Quan Tử Du giải thích.
Tề Ảnh mấy lần lưỡng lự không nói nên lời, suốt hai tháng qua, con gái của bà đều giống như bị mất hồn. Bà sợ nếu mình lại nói ra điều gì ngăn cản, con gái bà sẽ thật sự bị bọn họ đẩy ra.
“Lưu Xán, con bé đã có chuyện gì vậy?" Tề Ảnh vội vàng hỏi.
“Trong phút chốc không thể nói hết được, nhưng tóm lại hiện tại đã không có việc gì, con sẽ ở bên cạnh với em ấy thêm vài ngày nữa rồi về nhà, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu.” Quan Tử Du véo vành tai của bạn nhỏ đang nằm trong lòng mình nói.
“Chị, mẹ chị đang tìm chị phải không?” Bạn nhỏ tò mò nhìn vào điện thoại của Quan Tử Du.
“Ừ, mẹ đang tìm chị.” Quan Tử Du vuốt mái tóc bạn nhỏ để trấn an.
Tề Ảnh cũng nghe được giọng nói của Lưu Xán, hơn nữa giọng nói này rất rõ ràng, như thể phát ra từ trong lòng ngực của con gái mình. Tề Ảnh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tử Du, con đã nghĩ kỹ rồi sao?"
"Dạ, con đã nghĩ kỹ rồi, mẹ ơi, sau này con cũng muốn chăm sóc tốt cho em ấy và ở bên cạnh em ấy." Quan Tử Du nói ra được lời này trong lòng lại cảm thấy yên tâm.
"Được rồi, nếu như con đã suy nghĩ kỹ rồi, con nên tự mình nói chuyện với cha con. Làm người, sống ở hiện tại không có gì sai, chỉ cần con không cảm thấy hối hận là được.” Tề Ảnh thở dài nói.
"Mẹ, mẹ đồng ý rồi sao? Con nhất định sẽ không hối hận vì người mình đã chọn."
Giọng điệu của Quan Tử Du lập tức trở nên vui vẻ, sức lực cô véo vành tai của bạn nhỏ cũng mạnh hơn một chút.
Bạn nhỏ mềm mại rúc vào trong lòng ngực chị, nũng nịu nói: "Chị, chị véo đau em ~"
Quan Tử Du vội vàng xoa xoa cho bạn nhỏ, dịu dàng dỗ dành: "Được, chị xin lỗi, chị sẽ nhẹ nhàng một chút được không?"
“Dạ.” Bạn nhỏ đáp nhẹ nhàng.
Tề Ảnh ở bên kia như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, ho nhẹ để nhắc nhở con gái rằng mình vẫn còn ở đó, bình tĩnh lại một chút.
"Cái kia, con với Lưu Xán ở bên nhau, đừng ức hiếp con bé, con bé không phải là không biết gì sao?"
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không bắt nạt em ấy. Cảm ơn mẹ, mấy ngày nữa về nhà con sẽ giải thích với bố.”
Giọng điều Quan Tử Du tràn đầy sự vui sướng.
Tề Ảnh thở dài, "Được rồi, vậy thì khi nào con trở về rồi sẽ nói chuyện sau."
Sau khi nhắc nhở con gái thêm vài câu, Tề Ảnh cúp điện thoại.
Bạn nhỏ lắng nghe câu được câu không, có chút nghi hoặc hỏi: "Chị ơi, mẹ chị đã nói gì mà khiến chị vui vẻ thế?"
Quan Tử Du hôn lên đôi môi mềm mại của bạn nhỏ, "Mẹ đã đồng ý cho chúng ta kết hôn, em có vui không?"
“Vui vẻ!” Bạn nhỏ ôm Quan Tử Du hít thêm mấy ngụm, khiến cô càng thêm choáng váng.
“Giống như một con mèo say rượu, thật đáng yêu.” Bạn nhỏ có nước da trắng nõn, dáng người cũng rất tốt, chẳng qua Quan Tử Du sợ sẽ làm cho bạn nhỏ sợ hãi nên mấy ngày nay cũng chỉ ôm ấp hôn hít bạn nhỏ.
Bạn nhỏ lúc này đang làm nũng với cô, muốn ngửi mùi hương mùi quả nho, Quan Tử Du cụp mắt xuống nhìn bạn nhỏ, nhìn thấy bạn nhỏ giống như chú mèo con dựa vào vai và cổ cô ngửi ngửi, tựa hồ có mùi rất nhạt. Bạn nhỏ nhéo lòng bàn tay của Quan Tử Du nũng nịu nói: “Chị ơi, em muốn ngửi mùi hương quả nho."
Quan Tử Du hôn lên một bên mặt bạn nhỏ, cố ý trêu chọc: “ Em đã ngửi thấy mùi hương của chị rồi, tại sao lại không cho chị ngửi mùi hương của em?"
Khuôn mặt bạn nhỏ đỏ ửng nhìn vào Quan Tử Ngọc: “Cô giáo nói không được tùy tiện để người khác ngửi, nhưng mà chị cũng không phải người khác, em có thể để cho chị ngửi.”
Bạn nhỏ nghiêm túc lặp lại những lời giáo viên nói, Quan Tử Du mỉm cười hôn lên trán bạn nhỏ, "Em vẫn nhớ rất rõ lời giáo viên nói, tốt lắm, buổi học này không hề uổng phí."
"Đương nhiên rồi chị, em ở trong lớp học rất tốt a, cô giáo rất thích em." Bạn nhỏ nhìn vào Quan Tử Du khoe khoang.
Quan Tử Du nhịn cười phụ họa, những đứa trẻ sáu bảy tuổi đều muốn được người lớn khen ngợi.
“Ừ, bạn nhỏ của chị là giỏi nhất.” Quan Tử Du đưa tay giúp bạn nhỏ chỉnh lại phần tóc trên mặt.
Bạn nhỏ nằm trong lòng Quan Tử Du, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Quan Tử Du. Mùi lê ngọt ngào rất nhanh đã tràn ngập trong không khí, hơn nữa, bạn nhỏ bình thường không biết khống chế tin tức tố cho lắm, lần này rõ ràng có chút thiếu kinh nghiệm, lập tức phóng ra nhiều.
Một lượng lớn mùi hương lê tràn vào lỗ mũi Quan Tử Du, cô đưa tay ôm bạn nhỏ đang dụi dụi vào trong lòng ngực làm nũng, hôn thật mạnh. Hôn bạn nhỏ một hồi lâu đến khi bạn nhỏ có chút không thở được, cô mới buông bạn nhỏ ra.
Nhưng cố tình bạn nhỏ vẫn cứ cọ cọ vào người cô, làm nũng: “Chị, chị hôn mạnh quá, lưỡi em gần như tê cứng rồi ~"
Giọng nói của bạn nhỏ nhẹ nhàng và ngọt ngào, xung quanh tràn ngập mùi hương thơm ngọt ngào của quả lê.
Quan Tử Du đè đứa trẻ xuống dưới cô. Quan Tử Du đem bạn nhỏ đè ở dưới thân, cô đưa tay lấy điều khiển từ xa của quạt hút, sau đó mới bật quạt hút trong phòng, lúc này mới cô mới cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng cố tình bạn nhỏ lại không biết nguy hiểm, duỗi tay câu lấy cổ của Quan Tử Du, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Chị là muốn nằm trong lòng ngực của em sao?"
Quan Tử Du nghiến răng chịu đựng, xem ra không thể tùy tiện để cho bạn nhỏ phóng tin tức tố, bản thân mình vừa rồi suýt không thể nhịn xuống được.
Quan Tử Du thở dài, đem bạn nhỏ bên dưới ôm lên, sau đó lại nhét bạn nhỏ vào chăn lần nữa, để cho bạn nhỏ ngoan ngoãn ngủ.