Cũng giống như nhiều bậc cha mẹ khác, Thẩm Hàm Chi hàng ngày đều có trách nhiệm đưa đón thỏ con đi học. Thẩm Hán Chi sẽ thường xuyên giúp thỏ con thả lỏng bởi vì sợ thỏ con sẽ phải chịu áp lực lớn.
Cuối giờ học, Phó Vũ Manh hiếm khi bắt đầu thảo luận đề thi với Ôn Cẩn. Lịch đếm ngược trên bảng đen ngày càng giảm dần, mọi người cũng càng lúc càng khẩn trương.
Vào tháng 5, khi thời tiết trở nên ấm áp hơn, cô bé thay chiếc áo khoác len dày cộm và mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác trắng có hình con thỏ nhỏ màu trắng, con người cô bé trông có vẻ vô hại và phúc hậu hơn.
Thẩm Hàm Chi hiếm khi mặc vest đưa cô bé đến trường. Khi cô xuống xe, cô bé nũng nịu hôn lên cằm Thẩm Hàm Chi, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn lại phía sau.
Thẩm Hàm Chi cười lắc đầu, phất phất tay với thỏ con, ý bảo thỏ con đi nhìn đường.
Phó Vũ Manh thấy Ôn Cẩn tới, cười nói: "Tiểu Cẩn, tôi phát hiện cậu thật sự
rất thích thỏ trắng nhỏ, trên rất nhiều quần áo của cậu đều có thỏ trắng nhỏ."
Vành tai cô bé hơi ửng đỏ, vẻ mặt ngọt ngào trả lời: "Vợ của tôi thích. Chị ấy luôn nói tôi trông giống một con thỏ trắng nhỏ nên đã mua cho tôi rất nhiều bộ quần áo thỏ trắng nhỏ."
Phó Vũ Manh nghiêng người nhướng mày, "Tôi
hiểu rồi, là tình thú giữa vợ vợ sao, hắc hắc, chỉ còn hơn một tháng nữa vợ cậu sẽ được giải phóng, nhưng đến lúc đó cậu cần phải mua nhiều đồ ăn ngon bổ sung cho cơ thể, nếu không ngươi nhất định sẽ không thể chịu nổi."
"Không có đâu, chị của tôi nhất định rất dịu dàng." Cô bé đỏ mặt trả lời.
" Bình thường thì dịu dàng, nhưng đến lúc đó thì không thể nói trước được." Phó Vũ Manh mỉm cười nháy mắt với cô bé.
"Chán ghét, chỉ biết trêu ghẹo tôi." Cô bé cùng Phó Vũ Manh đùa giỡn.
Trong buổi học bài buổi sáng, giáo viên lại dẫn một học sinh chuyển trường khác đến. Người chuyển trường là nam Omega, tên là Lương Phi, cậu ấy có vẻ ngoài hiền lành và ít nói, còn mang theo kẹo tặng cho các bạn trong lớp, gần đây rất được các bạn học trong lớp yêu thích.
Cô bé và Phó Vũ Manh cũng dần dần quen với Lương Phi.
Buổi tối, Thẩm Hàm Chi đang tựa ở cửa chờ cô bé tan học, trong đầu cô nghe thấy tiếng chuông báo động của hệ thống, Thẩm Hàm Chi gần như bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Hiện tại hệ thống đã từ bỏ mọi thứ chỉ khi ghi nhận giá trị tra A mới xuất hiện, đã rất lâu rồi không có ở trong đầu cô tìm cô nói chuyện.
"Ngươi tại sao lại đột nhiên giống như xác chết vùng dậy?" Thẩm Hàm Chi hỏi hệ thống ở trong đầu.
Giọng nói máy móc mờ nhạt của hệ thống vang lên, "Nói nhảm, có nhân vật quan trọng xuất hiện. Cô cho rằng tôi muốn tăng ca à? Cô có nhìn thấy không, người đàn ông ngồi trên chiếc Porsche Cayenne cách đó không xa chính là nam chính của thế giới này, ký chủ, hãy cẩn thận
Cũng chỉ nhắc nhở một lời rồi hệ thống tan làm với tốc độ ánh sáng. Thẩm Hàm Chi muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng đã không tìm thấy bóng dáng của hệ thống nữa.
Tầm mắt của Thẩm Hàm Chi nhìn về phía chiếc xe Cayenne. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest màu sáng bước ra, khuôn mặt nho nhã lễ độ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất lịch sự.
Đôi tay buông thõng của Thẩm Hàm Chi siết chặt lại. Nam chính xuất hiện sớm thế sao? Cô nhớ rõ trong nguyên tác, nguyên chủ dẫn theo Ôn Cẩn đi tham gia một buổi tiệc tối, kết quả là ly rượu của Ôn Cẩn vô tình bị người làm đổ, váy của cô bị vấy bẩn, nguyên chủ cho rằng Ôn Cẩn cố ý làm mất mặt mình, thế là cô ấy kéo Ôn Cẩn đến một nơi vắng vẻ trong một hành lang để tiến hành bạo lực. Cảnh tượng này tình cờ bị nam chính nhìn thấy. Sau đó, nam chính có vẻ sinh ra hứng thú với Ôn Cẩn. Anh ta cũng muốn giúp đỡ cô gái này thoát khỏi biển đau khổ, sau đó anh ta tìm được cách tiếp xúc với Ôn Cẩn và giúp đỡ Ôn Cẩn hết lần này đến lần khác.
Nhưng bây giờ thời gian xuất hiện của nam chính lại đến sớm hơn trước, lại còn đang ở trong trường luyện thi, điều này khiến Thẩm Hàn Chi cảm thấy có chút bất an lo sợ.
Người đàn ông dường như cũng chú ý đến Thẩm Hàm Chi, lịch sự bước tới chào Thẩm Hàm Chi: "Thẩm tổng, cô cũng đến đón bạn nhỏ tan học à?"
Thẩm Hàm Chi tỉnh táo lại, bắt gặp ánh mắt của Lương Sóc: "Không phải, tôi đến đón vợ đi học về."
Lương Sóc mỉm cười gật đầu, "Tôi đến đây để đón em trai. Thẩm tổng thực sự rất quan tâm đến vợ mình."
"Không có, chăm sóc vợ là việc tôi nên làm." Thẩm Hàm Chi bình tĩnh đáp.
Lương Sóc dường như đã nhìn thấy em trai mình, chào hỏi Thẩm Hàm Chi một cách lịch sự rồi đi đón em trai mình.
Trước khi rời đi, Lương Sóc vẫn đang nghĩ rằng những tin đồn trong vòng dường như cũng không phải là vô căn cứ. Tập đoàn Lương thị của bọn họ mới chuyển đến thành phố Nam Độ cách đây không lâu và cần tìm một đối tác đáng tin cậy. Hắn đã nghe rất nhiều tin đồn về Thẩm Hàm Chi. Nhưng tin đồn lớn nhất gần đây đó chính là kể từ khi Thẩm Hàm Chi kết hôn cách đây một năm, vị ác ma của thành phố Nam Độ đã lập tức thu hồi lại toàn bộ tâm tư vui chơi bên ngoài mà quay về điều hành công ty và hết lòng chăm sóc vợ.
Về phần vợ của Thẩm Hàm Chi, Lương Sóc cũng có nghe nói, là con gái ngoài giá thú của Ôn gia, khi còn nhỏ thường xuyên bị Ôn gia ngược đãi, nhưng từ sau khi gả cho Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng.
Bởi vậy mà Lương Sóc có ấn tượng khá tốt với Thẩm Hàm Chi, cảm thấy cô là đối tác có thể hợp tác. Hơn nữa hôm nay, càng xác minh được ý nghĩ của hắn. Người có thể muộn như vậy vẫn đến đón vợ tan học, nhất định là một người đáng tin cậy.
Thẩm Hàm Chi trong lòng ngực.
Khi Lương Sóc đến đón em trai mình, anh nhìn thấy một cô gái trẻ chạy nhanh về phía Thẩm Hàm Chi và lao vào vòng tay của Thẩm Hàm Chi.
Lương Sóc cũng cười theo dì của mình, có vẻ như những gì người trong vòng nói khá đúng, Thẩm Hàm Chi thực sự rất tốt với vợ mình, và hai người họ nhìn qua rất xứng đôi.
"Anh, anh đang nhìn cái gì vậy?" Lương Phi nhìn Lương Sóc hỏi.
"Cô bạn cùng lớp của em, rất xứng đôi với vợ cô ấy, đi thôi, ở trong nhà không chăm chỉ học tập. Nếu em chỉ đạt được 200 hoặc 300 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, anh sẽ không quan tâm đến việc bố mẹ em sẽ đánh em." Lương Sóc cười nói.
"Đừng mà, anh, em thật sự học không tốt như vậy, nếu em thi trượt, anh nhất định phải giúp em cầu tình với cha mẹ..."
Thẩm Hàm Chi ở bên kia vẻ mặt còn đang hoảng hốt thì cô bé nhào vào lòng cô, vừa rồi nói chuyện với Lương Sóc, là Thẩm Hàm Chi đang giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc này ngón tay cô vẫn hơi run.
Cô bé nhìn về phía Thẩm Hàm Chi mà không biết tại sao: "Chị, sao sắc mặt của chị kém như vậy? Chị có phải cảm thấy không khỏe hay không?"
Thẩm Hàm Chi lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nam chính sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, bản thân hẳn là nền sớm nghĩ tới mới đúng, Thẩm Hàm Chi hít sâu một hơi, tự an ủi mình: "Không có việc gì, đi thôi, chúng ta về nhà đi."
"Dạ được, chị ơi, hôm nay chúng em làm rất nhiều bài, đề toán em làm sai rất nhiều, học cũng không thể học được." Thỏ con dựa vào trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi, muốn để cho Thẩm Hàm Chi dỗ dành nàng.
Thẩm Hàm Chi vẫn đang suy nghĩ về Lương Sóc, nên không nghe cô bé nói gì, cô bé lắc lắc tay Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàn Chi mới phản ứng lại.
"Sao vậy Tiểu Cẩn?" Thẩm Hàm Chi cúi đầu nhìn thỏ con trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Hôm nay tâm tình của chị không tốt à?" Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi có vẻ mệt mỏi, Thỏ con ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi hỏi.
Thẩm Hàm Chi vòng tay qua ôm eo cô bé, nói: "Không có, chỉ là hôm nay công ty có chút bận rộn thôi, không sao đâu, thỏ con của chị không cần phải lo lắng."
"Vậy thì tốt rồi, em sẽ bóp cho chị." Thỏ con rất ân cần xoa bóp cánh tay của Thẩm Hàm Chi.
Nhìn thỏ con trước mặt được
mình nuôi dưỡng thành dễ thương ngoan ngoãn, Thẩm Hàm Chi hít sâu một hơi. Cô không thể ích kỷ như vậy, không thể vì ý muốn của mình mà giữ thỏ con lại. Cuộc sống của thỏ con chỉ vừa mới bắt đầu, cô bé hiện tại dính lấy mình cũng chỉ là bởi vì ít được gặp người và ít tiếp xúc với người hơn, sau này Thỏ con sẽ có cuộc sống rộng lớn hơn và ngày càng quen biết nhiều người tốt
hơn.
Bản thân nên buông tay để cho thỏ con được tự mình lựa chọn quyết định, Thẩm Hàm Chi âm thầm cảnh báo chính mình.
Cô thở dài, vẫn còn hơn một tháng nữa, chờ khi kỳ thi tuyển sinh đại học của thỏ con kết thúc, cô sẽ không còn lý do gì để giữ cô bé ở lại bên mình.
Thẩm Hàn Chi vô cớ cảm thấy chua chát khó chịu, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nam chính ngày hôm nay.
Nhân vật nam chính quả thực đúng như trong sách mô tả, là một chính nhân quân tử, đoan chính có diện mạo hay dáng người cũng đều rất đẹp.
Ngay khi Thẩm Hàm Chi đang suy nghĩ lung tung, đôi môi cô gái áp lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, nàng nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Thẩm Hàm Chi, "Chị, chuyện của công ty em không giúp được gì cho chị, nhưng em hy vọng chị có thể vui vẻ mỗi ngày thì hôn một cái sẽ không phải lo lắng về những rắc rối đó nữa, được không?
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con trong lòng, gật đầu nói: "Được rồi, chỉ cần có thỏ con ở bên chị, sẽ không có trở ngại nào mà chị không thể vượt qua."
"Dạ, em sẽ luôn ở bên chị." Thỏ con rầm rì, dụi dụi Thẩm Hàm Chi làm nũng, không muốn Thẩm Hàm Chi không vui nên trên đường về, thỏ con nói nhiều hơn bình thường, nàng sợ tâm trạng của Thẩm Hàm Chi không tốt, nói rất nhiều về những chuyện trong trường, chọc cho Thẩm Hàm Chi cười.
Tâm trạng Thẩm Hàm Chi đã thoải mái hơn một chút, cô không muốn để cho Thỏ con lo lắng nên phối hợp lắng nghe Thỏ con kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị.
Buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con mềm mại vào lòng, nhưng cô lại không hề buồn ngủ, rõ ràng khi đến thế giới này, Thẩm Hàm Chi muốn nhanh chóng đạt được giá trị tra A, sau đó sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô sắp đạt được giá trị tra A, nhưng cô lại không cảm thấy hạnh phúc nữa, nếu mình đưa ra đơn ly hôn, Thỏ con sẽ lựa chọn như thế nào?
Liệu cô bé sẽ rời bỏ mình như trong nguyên tác, rồi từ từ có liên hệ với Lương Sóc? Chỉ cần nghĩ tới đây thôi Thẩm Hàn Chi liền cảm thấy vô cùng khó chịu, nặng nề thở dài.
Trên môi cô đột nhiên mềm mại, môi cô bé không biết lúc nào hôn cô, hôn Thẩm Hàn Chi một cách chậm rãi, như muốn xoa dịu cảm xúc của cô.
Thẩm Hàm Chi ấn vào thắt lưng cô bé, hôn sâu hơn. Một lúc lâu sau, mới thở dốc rời khỏi: "Cảm ơn Tiểu Cẩn, hôm nay tâm tình của chị không được tốt, xin lỗi, có ảnh hưởng đến em không?"
Thỏ con lại hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên: "Không có ảnh hưởng gì đến em, nếu một nụ hôn có thể làm cho chị vui vẻ thì em có thể tiếp tục hôn chị."
Thẩm Hàm Chi xoa xoa đầu thỏ con, cười nói: "Thỏ con hư, em đang tưởng bở à, chúng ta thỏa thuận mỗi ngày hôn ba lần, vừa rồi em đã hôn nhiều thêm một lần, ngày mai sẽ bị trừ một nụ hôn."
"A? Chị thật xấu a" Thỏ con ậm ừ, làm nũng
trong vòng tay Thẩm Hàm Chi.
"Chị, lần vừa rồi em hôn là một tình huống đặc biệt, em hôn chị chỉ là để dỗ dành chị thôi, không tính, ngày mai không thể trừ được. Vốn dĩ một ngày ba nụ hôn đã là rất ít rồi, nếu còn bị trừ thì ngày mai sẽ chỉ còn hai nụ hôn mà thôi. Em sẽ không có động lực học tập." Thỏ con cố gắng dùng lý lẽ để thuyết phục.
Thẩm Hàm Chi cười hôn lên một bên mặt thỏ con: "Thật sao? Hôn bao nhiêu lần thì có liên quan gì tới động lực học tập của em?"
"Đương nhiên là có rồi, chị là động lực của em, không trừ có được không?" Thỏ con tiếp tục làm nũng.
Thẩm Hàm Chi không thể cưỡng lại sự nũng nịu của thỏ con, lập tức thỏa hiệp: "Được rồi, lần vừa rồi không tính."