• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo chính là quá trình dài dòng của hôn lễ, Thẩm Hàm Chi nắm tay Ôn Cẩn bước xuống sân khấu. Mọi người liên tục đến bắt chuyện chúc mừng với Thẩm Hàm Chi nhưng Thẩm Hàm Chi lấy lý do sức khỏe để uyển chuyển từ chối không ít người đến bắt chuyện,

ôm lấy Ôn Cẩn có chút ngơ ngác không biết làm sao bước vào cửa phòng nghỉ.

Cũng chính là ngay khi Thẩm Hàm Chi đưa người vào, Ôn Khải bắt đầu cầm ly rượu trào phúng cùng Ôn Hân đứng ở đối diện.

"Em thấy chưa, đó chính là một kẻ háo sắc X đãng, các khách nhân đều còn ở đây, mà cô ta đã gấp đến không chờ nổi. Em đoán xem tiểu tiện nhân kia thời điểm ra ngoài đã bị hành hạ thành bộ dạng gì?" Ôn Khải khinh miệt nhìn về phía cửa.

"Quan tâm đến nó làm gì. Dù sao cũng xem như đã xử lý được một tai họa, mỗi lần em đến trang viên Hoa Hồng nghỉ dưỡng, em đều cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến con tiểu tiện nhân đó sống ở bên trong. Bây giờ thì tốt rồi. Mặc kệ nó có bị tra tấn đến chết hay là bị làm nhục đến chết, tóm lại chỉ cần đừng đi loanh quanh trước mặt em là được rồi." Ôn Hân cau mày, nụ cười đoan trang trên mặt đã sớm bị gỡ xuống.

Chờ đến lúc nói xong, cô ta hít một hơi rồi trở lại với dáng vẻ đại tiểu thư dịu dàng và hào phóng như trước.

"Đúng vậy, đứa con gái ngoài giá thú này là sự sỉ nhục của Ôn gia chúng ta. Chuyện này chúng ta thật sự là nên cảm ơn Thẩm Hàm Chi.” Ôn Khải sắc mặt hồng nhuận, lại uống hơn phân nửa ly rượu.

Tất cả rượu dùng trong đám cưới của Thẩm Hàm Chi đều là rượu ngon, trước đây Ôn Khải chỉ uống những loại rượu này, chẳng qua gần đây công ty càng ngày càng xảy ra nhiều vấn đề, thậm chí khi tài chính xuất hiện loại chuyện thiếu hụt này thì tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn cũng bị phá vỡ. Giảm lại càng giảm thêm, thâm chí hắn còn tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cha hắn và trợ lý, nói rằng nếu không có cách nào để bù đắp vào khoản tài chính đó thì không còn cách nào khác ngoài việc bán trang viên Hoa Hồng.

Nhưng may mắn thay, con tiểu tiện nhân đó vẫn còn chút giá trị, cha đã bán nó với giá 500 vạn, nên công ty vẫn có thể chống đỡ thêm vài tháng nữa.

Thừa dịp những loại rượu hảo hạng này đều miễn phí, Ôn Khải lại uống thêm một ly nữa, đã có chút say chuếnh choáng rồi, hẳn nghĩ tới dáng vẻ của Ôn Cẩn, sau đó lại cảm thấy nếu bị Thẩm Hàm Chi hủy hoại như vậy thì có chút đáng tiếc, hẳn là nên để cho hắn chơi đùa một chút mới đúng, dù sao bọn họ cũng không phải cùng một mẹ sinh ra.

Đi theo Thẩm Hàm Chi vào phòng, Ôn Cẩn luống cuống nắm chặt lấy vạt áo cưới của mình, Thẩm Hàm Chi cũng không nói chuyện với nàng, nàng cũng không dám tự mình ngồi xuống, chẳng qua là chỗ gót chân truyền đến từng trận đau rát.

Nàng đã sống trên gác mái từ khi còn nhỏ và chỉ đi giày bệt và chỉ mang đôi dép lê và giày đế bằng rẻ tiền. Chưa từng có tiếp xúc với giày cao gót, cách đây vài ngày, người quản gia cho người đến để giúp nàng thử váy cưới, còn có để cho nàng đi đôi giày cao gót này, nàng mới chỉ nhìn thấy Ôn Hân đi loại giày này trước đây, chứ bản thân nàng chưa bao giờ mang qua.

Nhưng người quản gia nhấn mạnh rằng nàng phải đi đôi giày này trong đám cưới, đây là một nghi thức xã giao, đồng thời yêu cầu Trương Cúc nhìn nàng tập đi đôi giày này nếu chân nàng bị mòn, liền sẽ được dán băng keo cá nhân lại rồi tiếp tục luyện tập.

Nếu nàng buông lỏng lười biếng một lúc hoặc muốn nghỉ ngơi vì đau đớn, nàng sẽ bị Trương Cúc châm chọc mỉa mai.

"Wow, cô quả không hổ danh là Tam tiểu thư, chính là được nuông chiều từ bé mà, không phải chỉ bị trầy xước một chút thôi sao? Có cần đến mức như vậy không?"

"Cô mau nhìn xem mình mới đi được mấy bước kìa, ngay cả người tàn tật cũng không bằng, ta thật sự tin tưởng, con hoang chính là con ngoài giá thú."

"Cô không cần phải dùng ánh mắt đáng thương nhu nhược như vậy nhìn ta, ta là beta, không có hứng thú với cô."

"Với dáng vẻ này của cô, gả qua đi cũng chỉ có chọc cho người ta thêm chán ghét mà thôi, Thẩm tiểu thư mà thích cô mới là lạ."

"Đừng giả vờ, ở nơi đây sẽ không có người nào quan tâm đến cô đâu. Đi nhanh lên cho ta."

Đôi mắt Ôn Cẩn hơi đỏ lên, những ký ức ngày xưa này đang κίςῇ τῇích nàng từng chút một. Vết thương ở gót chân nàng vốn dĩ vẫn chưa lành, hôm nay nàng đi đôi giày cao gót không vừa vặn này sau khi đi bộ lâu như vậy, từng đợt đau đớn xuyên thấu tim từ dưới chân truyền đến Ôn Cẩn gần như sắp chống đỡ không nổi.

Nàng liều mạng cắn răng, ổn định cơ thể, nàng không muốn làm cho chị ấy ghét mình, cũng không muốn nhìn thấy sự chán ghét trong mắt chị ấy.

Thẩm Hàm Chi cũng đang trong tâm trạng bối rối, cô xuyên sách quá đột ngột đến mức không kịp suy nghĩ gì mà đi thẳng đến địa điểm tổ chức đám cưới, vừa rồi khi những người đó đến bắt chuyện với cô, cô thậm chí còn không biết nên phải đối mặt như thế nào, vì vậy cô đành phải lấy chuyện cơ thể của mình không khỏe làm cái cớ.

Thẩm Hàm Chi thở dài, thời điểm cô quay người lại thì nhìn thấy cô bé nhút nhát sợ sệt đứng ở trong góc nhìn mình, giống như một cô bé đáng thương.

Trong lòng Thẩm Hàm Chi không hiểu sao lại cảm thấy mềm nhũn, cảm thấy cô bé trước mặt giống như một con thỏ trắng ngoan ngoãn.

Cô nhanh chóng bước tới, khi đến gần mới nhận ra đôi mắt Ôn Cẩn đỏ hoe, như thể một giây sau nàng sẽ thật sự khóc lên.

Thẩm Hàm Chi vừa rồi chỉ mới xem sơ qua nguyên thư, biết được cuộc sống của Ôn Cẩn ở Ôn gia không tốt, liền dịu dàng chậm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Tại sao lại khóc rồi?"

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé run rẩy khi nghe thấy giọng nói của cô, nhẹ nhàng hơi chớp chớp mi, có chút sợ hãi nhìn cô, rồi nói với giọng nức nở: “Chị, chị đừng tức giận, em không cố ý, chị đừng giận có được không."

Nhìn thấy cảm xúc của cô bé có chút không đúng, Thẩm Hàm Chi đem nàng ôm vào trong lòng, giọng nói càng mềm xuống: "Tôi không có tức giận, Tiểu Cẩn ngoan như vậy, sao tôi có thể tức giận được? Nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì được không?"

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ làm cho Ôn Cẩn có cảm thấy yên tâm, bản thân từ khi còn nhỏ cho đến nay, dường như chỉ có dì Lưu mới dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói với chính mình.

Hàng mi lông quạ của cô gái khẽ chớp, nàng cẩn thận ngước mắt lên nhìn Thẩm Hàm Chi, nàng xác định trong mắt Thẩm Hàm Chi không có vẻ chán ghét khi cô nhìn nàng, sau đó nàng mới mạnh dạn nói: “Chị, chân của em có chút đau, em có thể ngồi xuống nghỉ một lát được không, em không phải cố ý lười biếng, chị đừng tức giận được không?"

Trong giọng điệu của cô gái có chút rung rẩy, nghe ra được cô gái này đang cảm thấy rất sợ hãi.

Thẩm Hàm Chi còn tưởng rằng là có chuyện gì lớn, còn không phải chỉ là ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thôi sao? Cô cũng không phải là Chu Bái Bì, tại sao lại không để cho cô bé nhà người ta nghỉ ngơi chứ?

"Đương nhiên có thể. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé tới ghế sô pha trong phòng nghỉ.

Thẩm Hàn Chi mới vừa bước đi được một bước, liền nghe thấy cô bé khẽ rít lên "Tê” một tiếng, trên trán đã toát ra lớp mồ hôi mỏng.

Thẩm Hàm Chi mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, nếu chỉ là mệt mỏi thì chắc hẳn là sẽ không đau đến như vậy chứ?

Nhìn thấy cô bé đang chật vật bước đi, cô chỉ đơn giản là không quan tâm, đưa tay qua ôm lấy eo cô bé, đưa tay còn lại qua hai chân của cô bé và đem cô bé ôm nằm ngang.

Cô bé không ngờ Thẩm Hàm Chi lại ôm mình, hai tay lo lắng vòng qua cổ Thẩm Hàm Chi: “Chị?”

"Em không phải cảm thấy chân không thoải mái sao? Tôi sẽ ôm em qua đó." Thể lực của alpha rất tốt, Thẩm Hàm Chi rõ ràng cũng mảnh khảnh và cao lớn, nhưng cô lại có thể nhẹ nhàng bế Ôn Cẩn lên mà không tốn chút sức nào, hoặc có lẽ là do thỏ con trong vòng tay của cô quá gầy?

Ôn Cẩn nghe xong lời nói của Thẩm Hàm Chi liền sửng sốt. Mãi cho đến khi Thẩm Hàm Chi đặt nàng lên ghế sô pha, nàng vẫn ngơ ngác nhìn Thẩm Hàm Chi, thậm chí còn quên rút lại cánh tay đang ôm cổ Thẩm Hàm Chi.

Nhìn thấy cô bé đang ngẩn người, Thẩm Hàm Chi cười trêu chọc: “Sao vậy, em ôm tôi còn chưa đủ sao?”

Cô bé lúc này mới định thần lại, chỉ cảm thấy cánh tay vừa mới tiếp xúc với Thẩm Hàm Chi nóng bừng, hai bên tai đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK