Ánh mắt Thẩm Hàm Chi dịu dàng nhìn thỏ con trong lòng. Thỏ con mệt mỏi đến ngay cả sức lực mở mắt cũng không có.
Thẩm Hàm Chi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của thỏ con, thỏ con dường như cảm giác được gì đó, rầm rì cọ cọ vào Thẩm Hàm Chi làm nũng.
“Chị, em mệt quá.” Giọng nói của thỏ con có chút khàn khàn, có thể là do buổi chiều đã sử dụng giọng nói quá nhiều.
Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng vuốt ve lưng thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được, buổi tối để thỏ con nghỉ ngơi thật tốt được không? Thỏ con của chị chắc mệt lắm rồi.”
Thỏ con khẽ mở mắt, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, hừ một tiếng mút một quả dâu tây nhỏ trên cổ Thẩm Hàm Chi, phàn nàn về việc mình không hài lòng với Thẩm Hàm Chi: “Đều là lỗi của chị.”
Thẩm Hàm Chi ăn được thịt thỏ con, tâm tình rất vui vẻ, ôn hòa dỗ dành thỏ con: Đúng, đúng, đều là lỗi của chị, thỏ con mệt rồi, có muốn uống chút nước không? Buổi chiều thỏ con cũng đã phải chảy nhiều nước.”
Cô bé vừa nghe Thẩm Hàm Chi nói đến điều này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vùi mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, hừ một tiếng, nũng nịu nói: “Chị, không cho nói như vậy.”
Thẩm Hàm Chi nhìn đôi tai nhỏ lộ ra của thỏ con, cũng ửng đỏ một mảnh. Thẩm Hàm Chi dùng tay véo vành tai thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sao em lại không cho chị nói? Con thỏ thiếu nước, uống nhiều nước cũng không có hại gì, thỏ con không khát sao?"
"Chị ~" Giọng nói thỏ con kêu Thẩm Hàm Chi còn dịu dàng hơn so với vừa rồi, nàng ậm ừ bịt miệng Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi thấy thỏ con thật đáng yêu, liền hôn lên lúm đồng tiền của thỏ con, sau đó mới ôm thỏ con ngồi dậy một chút, cô cầm cốc nước trên bàn đút cho thỏ con. Thỏ con rầm rì liếc nhìn Thẩm Hàm Chi, lúc này nàng mới ngoan ngoãn cầm cốc nước uống.
Chắc chắn trước đây nàng đã hiểu lầm chị, chị rõ ràng chính là gian tà, chân nàng đến bây giờ vẫn còn mềm và eo cũng không còn sức.
Uống nước xong, thỏ con rầm rì dựa vào trong lòng Thẩm Hàm Chi nghỉ ngơi, Thẩm Hàm Chi rũ mắt nhìn thỏ con ngoan ngoãn, cúi xuống hôn lên vành tai thỏ con, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Cẩn, bộ quần áo vừa rồi em mặc chính là cố ý mua?"
Thỏ con nhướng mắt trừng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Chi, tiến lại gần cắn vào môi Thẩm Hàm Chi, sau đó rầm rì trả lời: “Chị, nhất định là chị cố ý. Trong phòng thay đồ của chị có một tủ đồ ngủ như thế này, có phải chị đã sớm muốn bắt nạt em hay không?"
Lúc này Thẩm Hàm Chi mới chợt nhận ra đôi tai thỏ cô vừa nhìn thấy trên người thỏ con trông rất quen mắt, hóa ra là tủ đồ ngủ mới mua của nguyên chủ, trước đó Thẩm Hàm Chi sợ sẽ dọa thỏ con sợ hãi cho nên đã cất vào tủ bên trong, dù sao đều là mới, vứt đi thật đáng tiếc, cô liền dứt khoát cất vào trong đó, nhưng cô không ngờ rằng thỏ con sẽ lục ra được những bộ đồ đó.
Thẩm Hàm Chi ho nhẹ một tiếng, hôn lên môi thỏ con trấn an: “Làm sao có thể? Chị thích thỏ con của mình còn không hết, sao có thể bằng lòng khi dễ em?”
"Vừa rồi chị đã bắt nạt em đó, em đều đã nói từ bỏ, nhưng mà chị không chịu dừng lại.” Thỏ con rầm rì làm nũng.
Thẩm Hàm Chi ấn vào lưng thỏ con xoa xoa, hôn lên vành tai thỏ con, trêu đùa: “Miệng nhỏ của thỏ con không thành thật chút nào, lúc đó em thật sự không muốn sao?"
Khi thỏ con nghe được những lời Thẩm Hàm Chi nói, vành tai vốn dĩ đỏ rực bây giờ gần như nhỏ ra máu, sợ Thẩm Hàm Chi sẽ lại nói những lời xấu hổ, thỏ con vội vàng hôn cô, cầu xin Thẩm Hàm Chi đừng nói nữa.
Nhìn thấy thỏ con trong lòng mình đáng yêu như vậy, Thẩm Hàm Chi không nói thêm gì nữa, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn xuống lầu ăn cơm hay là để chị mang cơm lên ăn?"
Chân của thỏ con đã mềm nhũn nên dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi xoa xoa: “Chân mềm, chị mang lên ăn đi."
“Được, đều nghe theo thỏ con của chị.” Thẩm Hàm Chi xoa nắn thắt lưng thỏ con, bế thỏ con đến đầu giường, để thỏ con dựa vào đệm mềm, còn Thẩm Hàm Chi thì đi xuống lầu lấy thức ăn.
Cô đi xuống lầu với tâm trạng vui vẻ, bữa tối là vài món ăn kèm và cháo sườn heo, Thẩm Hàm Chi cầm khay đem phần ăn của hai người bưng lên.
Lúc Thẩm Hàm Chi trở về phòng, thỏ con con dựa vào đệm mềm sắp ngủ.
Thẩm Hàm Chi cầm chiếc bàn nhỏ dùng trên giường, đặt khay lên đó, đưa tay nhéo một bên mặt cô bé: “Tiểu Cẩn, ăn trước rồi hãy ngủ tiếp."
Thỏ con lúc này mới hít hít mũi, miễn cưỡng mở mắt.
Nàng ngồi dậy trên giường, bắt đầu ngoan ngoãn uống cháo sườn heo.
Nhìn thấy hành động đáng yêu của thỏ con, Thẩm Hàm Chi không khỏi muốn ôm thỏ con vào lòng mà hôn một cái, bất quá Thẩm Hàm Chi không làm như vậy, buổi chiều cô đã làm cho thỏ con mệt mỏi, vẫn là nên để cho thỏ con nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Tiểu Cẩn, cuộc thi lần này đã kết thúc, em có muốn đi chơi ở đâu không?" Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.
Thỏ con lắc đầu, nhẹ nhàng nhìn Thẩm Hàm Chi: "Em chỉ muốn đi theo chị thôi, chị đi đâu em sẽ đi đó.”
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc lắc đầu, "Được, lần này chị đi chỗ nào thì mang thỏ con của chị theo."
Ăn trưa xong, Thẩm Hàm Chi thu dọn khay, bưng xuống lầu, cô cũng dọn chiếc bàn nhỏ trên giường, để thỏ con nằm trong lòng mình nghỉ ngơi.
Thẩm Hàm Chi mang máy tính bảng tới, chuẩn bị tìm một bộ phim truyền hình để xem, trong khi thỏ con nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Hàm Chi mở phần mềm video, tùy tiện nhấp vào lịch sử duyệt web và sau đó nhìn thấy lịch sử duyệt phim truyền hình. Chiếc máy tính bảng này thuộc về Thỏ con. Thẩm Hàm Chi còn tưởng rằng mình sẽ thấy được một lượng lớn lịch sử duyệt web của phim hoạt hình, nhưng hóa ra lại là lịch sử duyệt phim truyền hình.
Thẩm Hàm Chi mở miệng, nhưng lại do dự mấy lần, tóm lại thỏ con xem rất nhiều phim truyền hình, như vậy hiểu rất nhiều? Trước đây cô đều cho thỏ con xem phim hoạt hình vậy không phải là đều lo lắng vô ích hay sao.
Thẩm Hàm Chi đưa tay chọc vào lúm đồng tiền nhỏ của thỏ con, nhìn thỏ trắng nhỏ đang nhắm mắt nằm trong lòng, cười nói: “Kẻ lừa đảo, em có phải đã sớm lén lút xem phim truyền hình rồi hay không? Huh? Tại sao lại có lịch sử trên máy tính bảng?
Đôi mắt thỏ con hơi mở ra, nhìn máy tính bảng rồi bất chấp tất cả gật đầu nói: “Em không có lén lút xem, em đã lớn rồi, vốn dĩ có thể xem phim truyền hình.”
Thẩm Hàm Chi nghiêng người hôn lên khóe môi thỏ con, cười lắc đầu: “Thỏ con hư".
Cô bé chớp chớp mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Chi, cười hỏi: "Vậy chị thích không?"
“Chị thích, chị thích thỏ con của chị nhất.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng áp môi mình vào môi thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành.
Thẩm Hàm Chi tùy tiện bấm vào một tập trong bộ phim truyền hình mà Thỏ con đã xem thì thấy đó là bộ phim truyền hình về đàn chị và đàn em. Tập phim này tình cờ lại là một văn phòng play. Thẩm Hàm Chi rũ mắt nhìn thỏ con trong lòng ngực, không ngờ thỏ con lại xem nhiều thứ không thể diễn tả được sau lưng mình.
Thẩm Hàm Chi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thỏ con trong lòng mình, thỏ con đang thở đều đều, đã ngủ say trong lòng cô rồi, sau khi bị cô hành hạ cả buổi chiều, quả thật cũng đã mệt mỏi rồi
Thẩm Hàm Chi không quấy rầy thỏ con, chỉ nhìn hình ảnh trên phim, Thẩm Hàm Chi nghĩ tới văn phòng của mình, thỏ con đã bị cô ăn rồi, Thẩm Hàm Chi nghĩ nếu sau này có cơ hội cô sẽ mang thỏ con đến công ty bắt nạt một lần.
thỏ con hoàn toàn không biết Thẩm Hàm Chi đang nghĩ gì, cô bé ngủ rất ngon lành, thỉnh thoảng cọ cọ vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.
Khoảng chín giờ tối, Thẩm Hàm Chi tắt máy tính, ôm thỏ trắng nhỏ mềm mại trong lòng cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Thỏ con nghỉ ngơi suốt đêm nên sáng hôm sau dậy rất sớm, nàng thấy Thẩm Hàm Chi vẫn chưa tỉnh, cọ cọ vào Thẩm Hàm Chi rầm rì hai tiếng, bắt đầu nghịch điện thoại của mình, liền nhìn thấy một loạt tin nhắn trên WeChat, tất cả đều là Phó Vũ Manh gửi cho nàng.
Thỏ con dụi dụi đôi mắt, bấm mở WeChat Phó Vũ Manh.
Phó Vũ Manh: Như thế nào rồi? Vợ của cậu có cắn câu không?
Phó Vũ Manh: Người đâu rồi? Bị vợ
cậu mang đi đâu rồi?
Phó Vũ Manh: Có chuyện gì vậy? Tại sao cậu không trả lời tin nhắn? Cấp bách khẩn cấp!
Trong mắt mang theo nụ cười, Thỏ con gõ nhẹ vào màn hình vài lần, gửi tin nhắn lại cho Phó Vũ Manh.
Ôn Cẩn: ( thỏ con thẹn thùng JPG) Vợ của tôi hôm qua rất thích, từ hôm qua đến giờ vẫn luôn nằm trên giường nên không có thời gian xem điện thoại.
Không bao lâu sau Phó Vũ Manh liền trả lời cô bé.
Phó Vũ Manh: Các người hay lắm, chơi kích thích như vậy, cả ngày hôm qua đều ở trên giường, tôi ship được rồi!!!
Thỏ con ngượng ngùng nhìn Thẩm Hàm Chi, lúc chị bắt nạt nàng, chị có vẻ hơi khác so với thường ngày.
Thỏ con nhẹ nhàng cúi người hôn lên khóe môi Thẩm Hàm Chi, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt, vừa bước xuống giường thỏ con cảm thấy chân mình vẫn còn hơi mềm. Một lúc sau, Thỏ con mới rửa mặt xong rời khỏi phòng tắm.
Nàng lại trèo lên giường, ngoan ngoãn chui vào vòng tay Thẩm Hàm Chi, tìm tư thế thoải mái rồi bắt đầu nghịch điện thoại di động. Ngày hôm qua quá kích thích, tiểu cô nương ngay cả thời gian tra đáp án cũng không có, nàng mở tập tài liệu đáp án đề thi đại học để đối chiếu, nàng thấy rằng mình không thể nhớ nhiều trong số đó, nhưng nàng vẫn có thể làm được nếu vượt qua ngưỡng điểm của trường trung học cơ sở.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vẫn còn chưa tỉnh, cô bé ngâm nga chơi Anipop một lúc.
Thẩm Hàm Chi không được bao lâu sau bị thỏ con cọ cọ trong lòng đánh thức, cô vươn vai nhìn thấy thỏ con đang ngoan ngoãn chơi game trên điện thoại di động.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi tỉnh lại, Thỏ con ngoan ngoãn đi tới hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, nũng nịu nói: “Chị, em nhớ chị.”
Thẩm Hàm Chi ấn vào cái eo mềm mại của thỏ con, xoa xoa hai lần: “Thỏ con hư mới sáng sớm đã làm nũng rồi, sao em lại dậy sớm thế?”
“Dạ, hôm qua em ngủ nhiều quá, chị ơi, thắt lưng em thật đau.” Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đã tỉnh, Thỏ con ném điện thoại sang một bên, vùi mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi làm nũng.
Thẩm Hàm Chi cười hôn lên một bên mặt thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chị đi rửa mặt trước, lát nữa sẽ xoa bóp cho em nhé?"
"Dạ, muốn chị." Thỏ con rầm rì ở trên cổ Thẩm Hàm Chi cắn một ngụm, mới buông ra.
Thẩm Hàm Chi bị thỏ con cắn, nhưng cô chỉ cười, đem thỏ con quấn vào trong chăn, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi Thẩm Hàm Chi đi ra lần nữa, thỏ con đang nằm trên giường chờ cô, bắp chân thon dài lúc ẩn lúc hiện, trắng nõn.
Thẩm Hàm Chi đi tới, ôm lấy thỏ con, vỗ vỗ vào mông thỏ con, cười nói: “Nằm xuống, chị giúp em xoa bóp."
Vành tai thỏ con đỏ bừng, ký ức về việc bị Thẩm Hàm Chi ức hiếp ngày hôm qua lại hiện lên, eo nàng thực sự rất đau, nếu không nàng sẽ quấn lấy Thẩm Hàm Chi nằm trên giường thêm một ngày nữa.
Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng ấn vào eo thỏ con, thể chất của Omega vốn dĩ mềm yếu, ngày hôm qua cô bị thỏ con tự mình dâng đến cửa làm cho choáng váng, xuống tay có chút không biết nặng nhẹ nên đành phải xoa bóp cho thỏ con thật tốt.
Thỏ con nằm trong chăn bông mềm mại, được Thẩm Hàm Chi ấn vào thoải mái, nàng thậm chí còn rên rỉ hai tiếng, khiến vành tai Thẩm Hàm Chi đỏ bừng.
Cô nhìn thỏ con đang rên rỉ nằm trên giường, cố ý trêu chọc: “Tiểu Cẩn, cổ họng của em không đau phải không?”
"Dạ ~ chị ấn thật thoải mái." thỏ con ngấn nước nhìn vào Thẩm Hàm Chi, ngâm nga làm nũng với Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi cúi người tiến lại gần hôn lên cánh môi của thỏ con, cười nói: "Nếu không phải sợ thỏ con mệt mỏi, bữa sáng chị lại muốn ăn thỏ con."
Cô bé rầm rì xoay người, câu lấy cổ Thẩm Hàm Chi hôn lên.
Thẩm Hàm Chi ôm hôn thỏ con dính người một lát, dịu dàng dỗ dành: "Trước xuống lầu ăn sáng được không? Nếu còn mệt mỏi thì lát nữa trở về ngủ tiếp."
“Dạ.” Thỏ con cọ cọ vào vai và cổ Thẩm Hàm Chi, ngồi lên đùi Thẩm Hàm Chi. Thỏ con lại không muốn đi, nàng giương mắt nhìn vào Thẩm Hàm Chi, tiến lại gần hôn lên cánh môi của Thẩm Hàm Chi. “Chị ơi, chân em không có sức.”
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con nũng nịu trong lòng, ánh mắt hơi cong, “Được, chị bế thỏ con của chị xuống lầu.”
Thỏ con thoải mái tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, chóp mũi thỉnh thoảng cọ vào cổ Thẩm Hàm Chi. Nàng và chị bây giờ đã chính thức thật sự trở thành vợ vợ.
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con trong lòng, bật cười lắc lắc đầu.
Lúc này Lưu Xán cũng đang được nghỉ, đang ngồi vẽ tranh trên bàn trà, nhìn thấy đám người Thẩm Hàm Chi đi ra, ánh mắt Lưu Xán sáng lên, khi nhìn thấy Ôn Cẩn được ôm trong lòng Thẩm Hàm Chi, Lưu Xán mỉm cười rồi nhìn về phía Ôn Cẩn: "Em gái thật xấu hổ quá, đều đã lớn rồi mà còn để chị ôm.”
Cô bé không ngờ rằng dì Lưu và những người khác cũng ở đó, cô bé vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong lòng Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc đầu, “Không có gì, chị đương nhiên phải ôm thỏ trắng nhỏ do chị tự mình nuôi.”
Dì Lưu ngượng ngùng cười với hai người Thẩm Hàm Chi, kéo Lưu Xán và yêu cầu cô ngoan ngoãn vẽ.
Thẩm Hàm Chi đặt thỏ con lên ghế trong nhà ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của thỏ con vùi vào trong khuỷu tay.
Thẩm Hàm Chi đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của thỏ con, dỗ dành một lúc, thỏ con lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, ngoan ngoãn ăn.
Ăn cơm xong, thỏ con thấy tầng một có rất nhiều người nên không chịu để Thẩm Hàm Chi bế nàng lên lầu.
Thẩm Hàm Chi nắm tay thỏ con trở về phòng, sau đó nghỉ ngơi gần như cả ngày. Buổi chiều, thỏ con lấy lại năng lượng, cùng Thẩm Hàm Chi thay quần áo nhẹ nhàng, sau đó kéo Thẩm Hàm Chi đi ra sân sau trồng rau.
Rất nhiều bắp cải bọn họ trồng đã gần già. Thỏ con mang ra mấy cây cải thảo, sau đó nàng
cùng Thẩm Hàm Chi nhổ hành lá và chuẩn bị làm sủi cảo nhân thịt heo và bắp cải cho bữa tối.
Xung quanh nhà ăn có mấy người đang ngồi, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn cũng ngồi ở đó giúp làm văn thắn. Lưu Phương ở một bên đang cán bột, bên cạnh là Lưu Xán đang chơi trò của mình.
Ăn cơm xong, Thẩm Hàm Chi sợ thỏ con không tiêu hóa được nên dẫn thỏ con đi dạo trong tiểu khu để tiêu hóa, có lẽ thỏ con đã thật sự buông bỏ quá khứ, không còn sợ trang viên Hoa Hồng nữa. Mặc dù bây giờ nàng vẫn không thích chó, nhưng ít nhất phản ứng không còn lớn như trước, cũng không giống như trước, khi nhìn thấy chó, nàng sẽ hoảng sợ bỏ chạy.
Con thỏ con ậm ừ, rúc vào người Thẩm Hàm Chi một cách nũng nịu: “Chị, ngày mai em muốn ăn thịt nướng BBQ."
“Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt nướng BBQ, lát nữa chị sẽ để cho người chuẩn bị, sáng mai sẽ mang thịt tươi tới.” Thẩm Hàm Chi hôn thỏ con, thỏ con của cô vẫn là động vật nhỏ ăn thịt mà thôi.
"Dạ, em rất thích chị, có chị thật tốt." Thấy xung quanh không có người, thỏ con hôn lên môi Thẩm Hàm Chi, nhưng sau đó lại nhanh chóng rút lui, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, nhẹ nhàng cắn môi thỏ con: “Ngày mai thỏ con ăn thịt nướng BBQ, ngày mai chị ăn thịt thỏ con, được không?"
“Dạ, đều cho chị.” thỏ con mềm mại đáp lại, khiến cho Thẩm Hàm Chi hận không thể lập tức quay trở về ăn thịt thỏ trắng nhỏ lần nữa.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của thỏ con rất thoải mái, hoặc là mềm mại bị Thẩm Hàm Chi ăn thịt, sau đó lại quấn lấy Thẩm Hàm Chi để dỗ dành nàng, hoặc là nàng xem lại bộ phim truyền hình mà nàng bỏ lỡ vì học tập. Dù sao thì bây giờ nàng đều biết hết rồi, chị cũng không còn rủ nàng xem phim hoạt hình nữa.
Thẩm Hàm Chi cùng thỏ con trải qua mấy ngày nghỉ ngơi vui vẻ, tuy nhiên, trong công ty thỉnh thoảng có công việc cần cô phải giải quyết, trong mấy ngày qua người phụ trách tập đoàn Lương thị cũng đã hẹn gặp cô.
Thẩm Hàm Chi không còn cách nào khác, trước tiên đành phải rời bỏ thỏ con thơm tho ngào ngạt sang một bên, đi đến công ty xử lý sự việc.
Thỏ con không muốn ở nhà một mình nên thay bộ vest chuyên nghiệp Thẩm Hàm Chi đã mua cho nàng rồi đi theo Thẩm Hàm Chi đến công ty.
Trên đường, thỏ con cũng ngâm nga làm nũng với Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi thỉnh thoảng hôn lên mặt thỏ con dỗ dành.
Đến công ty, Thẩm Hàm Chi nắm tay thỏ con bước vào thang máy.
Các nhân viên bên ngoài cũng bắt đầu bàn tán trong các nhóm ẩn danh.
[Người vừa đi cùng Thẩm tổng là vợ Thẩm tổng phải không? Thật sự rất xinh đẹp!
[Đúng vậy, các chị em trên lầu, đừng làm ầm ĩ. Ôn tiểu thư người ta đã đến đưa cơm cho Thẩm tổng mấy lần rồi.
[Ôn tiểu thư thật là xinh đẹp, chẳng trách lại khiến Thẩm tổng của chúng ta hồi tâm. Theo thông tin đáng tin cậy, Thẩm tổng đã ngừng đi chơi sau khi kết hôn. 】
[Tôi cũng có nghe nói, các Omega được ban tổ chức trước đây thuê đã phàn nàn về Thẩm tổng, nói rằng Thẩm tổng bị vợ quản nghiêm. 】
[Thật ngọt ngào, tôi đã bị đánh trúng rồi. 】
Thẩm Hàm Chi không biết nhân viên đang hóng chuyện, liền dẫn Thỏ con vào văn phòng, Thẩm Hàm Chi bắt đầu xem xét tài liệu. Cô lấy máy tính xách tay, để Thỏ con ngồi trên ghế sô pha chơi một mình.
Thỏ con dựa vào ghế sofa trong phòng làm việc của Thẩm Hàm Chi, tùy tiện tìm một bộ phim truyền hình để xem. Để tránh làm phiền Thẩm Hàm Chi, Thỏ con còn tri kỷ đeo tai nghe vào.
Sau khi Thẩm Hàm Chi ký một lúc, Vương Tiếu đi tới gõ cửa, Thẩm Hàm Chi trả lời "Mời vào", Vương Tiếu mở cửa đi vào.
"Thẩm tổng, tiểu Lương tổng của tập đoàn Lương thị đang đợi ngài ở phòng tiếp khách." Vương Tiếu nhanh chóng nói.
Thẩm Hàm Chi gật đầu: “Được, tôi tới ngay.”
Thẩm Hàm Chi bước nhanh đến bên ghế sô pha, đưa tay sờ lên đỉnh đầu thỏ con, nhẹ giọng nói: “Chị qua kia một lát, em có thể tự chơi, nếu mệt thì có thể vào phòng nghỉ nghỉ ngơi."
Thỏ con đặt máy tính xách tay sang một bên, ngâm nga dụi dụi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, nghiêng người hôn Thẩm Hàm Chi: “Vậy chị nhớ sớm quay lại với em nha.”
“Được, lát nữa chị sẽ trở về làm bạn với thỏ con.” Thẩm Hàm Chi đưa tay nhéo nhẹ má lúm đồng tiền của thỏ con, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Cô và Lương Sóc nói chuyện hơn một giờ và hoàn thiện các chi tiết hợp tác. Cụ thể, họ yêu cầu người quản lý dự án ngầm liên hệ với họ, nhưng cũng xem như đã đạt được ý định hợp tác sơ bộ.
Điều khiến Thẩm Hàm Chi cảm thấy có chút không thích ứng chính là cách nói chuyện của Lương Sóc rất thoải mái và đối đãi với người cũng rất lễ phép, rất khác với hình tượng nam chính mà cô mong muốn, cho dù là đối tác thì Thẩm Hàm Chi cũng không thể ghét bỏ Lương Sóc được.
Trước khi rời đi, Lương Sóc mỉm cười với Thẩm Hàm Chi và nói: "Thẩm tổng, cô có biết nguyên nhân chính khiến tập đoàn của chúng tôi chọn Thẩm thị hợp tác không?"
Thẩm Hàm Chi lắc đầu, cô thực sự không biết điều này. Tập đoàn Thẩm thị tuy là công ty hàng đầu ở thành phố Nam Độ, nhưng trong lĩnh vực truyền thông mới thì không bằng một số công ty chuyên về truyền thông mới ở thành phố Nam Độ, "Tại sao?"
“Khi nhà tôi làm ăn với đối
tác, điều đầu tiên tôi nhìn vào là nhân phẩm của đối tác, sau đó là thực lực và triển vọng của tập đoàn đối tác. Thẩm tổng, cô rất nổi tiếng ở thành phố Nam Độ, trước đây danh tiếng của cô không tốt, nhưng danh tiếng của cô đã được cải thiện trong vòng một năm qua. Mặc kệ cô có mối quan hệ như thế nào với những người trong quá khứ, sau này mọi người hầu như đều có đánh giá tương tự về cô. Cô biết quan tâm đến gia đình và tôn trọng vợ mình, dù chỉ là hai điểm đơn giản nhưng có rất nhiều người ở vị trí của cô không thể làm được, tôi rất khâm phục cô", Lương Sóc lịch sự nói với Thẩm Hàm Chi.
“Anh cũng là một đối tác rất tốt.” Thẩm Hàm Chi mỉm cười, cô đột nhiên cảm thấy nam chính dường như không phải là mối đe dọa đối với cô.
"Thẩm tổng, chúng ta là đang vì công việc mà khen ngợi lẫn nhau à?"
Lương Sóc cười trêu chọc. 0
Lúc trở lại văn phòng, Thẩm Hàm Chi không dám nghĩ tới mình có thể cùng nam chính cùng nhau nói nói cười cười như vậy, chủ yếu là bởi vì Lương Sóc thực sự quá bình thường, cũng là bình thường hợp tác làm ăn, có kiếm tiền hay không sẽ là vô ích.
Thỏ con đang ngồi trên ghế giám đốc của Thẩm Hàm Chi, chơi trò chơi Anipop. Khi Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con đang ngồi trên ghế của mình, cô cười trêu chọc: "Ôn tổng? Em có khát không? Em có muốn uống gì hay không?"
Thỏ con liếc nhìn Thẩm Hàm Chi, ậm ừ gật đầu: “Dạ, chị, em muốn uống sữa.”
Thẩm Hàm Chi từ trong tủ lạnh lấy ra một bình sữa tươi, đi tới trước mặt cô bé, vặn sữa tươi ra rồi đưa cho cô bé: "Tiểu Ôn tổng, đây."
Con thỏ con rầm rì dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, uống mấy ngụm sữa tươi rồi mới nói: “Em mới không cần làm Ôn tổng, làm lãnh đạo mệt quá, để chị làm thì tốt hơn.”
Thỏ con nghĩ mình còn thời gian mấy năm đại học nữa nên không cần phải trở thành nhân viên xã hội sớm như vậy.
Thẩm Hàm Chi bật cười nhéo nhéo khuôn mặt thỏ con nói: “Thỏ con hư, còn rất có mắt nhìn, sau này chị sẽ giao cho em chức vụ giám đốc trong công ty, cho dù em không muốn làm lãnh đạo cũng không được."
thỏ con ậm ừ ôm lấy eo Thẩm Hàm Chi, làm nũng: “Chị thật xấu tính, đừng làm thế, em muốn học trồng trọt.”
Thẩm Hàm Chi bất đắc dĩ nhìn thỏ con, được rồi, tôn trọng sở thích của cô bé, học trồng trọt thì cứ học trồng trọt đi, cũng khá tốt.
"Được, đều nghe theo thỏ trắng nhỏ, đừng làm lãnh đạo nữa, sau này chị sẽ giao cho em một mảnh đất ở ngoại ô để em trồng trọt, được không?" Thẩm Hàm Chi dịu dàng dỗ dành.
“Dạ, chị thật tốt.” Thỏ con nghe được Thẩm Hàm Chi đồng ý cho nàng trồng trọt, trong mắt vui mừng, mỉm cười.
Thẩm Hàm Chi bế lên thỏ con, làm thỏ con ngồi ở nàng trên đùi uống nãi, nàng chính mình còn lại là đem dư lại mấy quyển văn kiện ký tên.
Thẩm Hàm Chi bế thỏ con lên, để thỏ con ngồi trên đùi mình uống sữa, đồng thời cô ký các giấy tờ còn lại.
Thỏ con dựa vào Thẩm Hàm Chi, chỉ trong chốc lát đã uống hết bình sữa tươi. Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con đang hút sữa, cảm thấy thỏ con của mình càng dễ thương hơn, tin tức tố có mùi hương sữa, trên người cũng có mùi sữa.