Tuy nhiên, kết quả như vậy đã được coi là rất tốt đối với một người bắt đầu từ con số 0.
Trước đêm giao thừa, Thẩm Hàm Chi dẫn thỏ con đến trung tâm mua sắm, khối lượng bài tập nhiều đến mức có thể so sánh với năm cuối trung học. Cố tình thỏ trắng nhỏ lại bận rộn như vậy. Mỗi ngày Thẩm Hàm Chi đều phải nhận giá trị tra A từ thỏ trắng nhỏ. Điều này làm cô cảm thấy rất có lỗi nên chỉ có thể đối xử tốt với thỏ con gấp đôi.
Thỏ con không có nhiều thời gian đi mua sắm nên Thẩm Hàm Chi đã mua rất nhiều quần áo cho thỏ trắng nhỏ trên mạng, nhưng tốt nhất vẫn là nên đến cửa hàng thực tế để thử. Thật vất vả mới chờ được ngày thỏ con nghỉ, Thẩm Hàm Chi liền dẫn thỏ con đi ra ngoài.
“Chị ơi, chúng ta nên đi trung tâm mua sắm nào để mua quần áo?” Thỏ trắng nhỏ ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào cô.
"Hãy đến cửa hàng ở trung tâm thành phố. Đó chính là cửa hàng trước đây chị đã đưa em đi mua quần áo. Đáng lẽ bây giờ em đã thay quần áo mùa đông rồi. Đợi chúng ta mua quần áo xong rồi, thì đi ăn cơm. Sau đó, chị sẽ dẫn thỏ con đi xem phim, được không?" Thẩm Hàm Chi đưa tay sờ sờ chiếc mũ hình thỏ trên đầu thỏ trắng nhỏ, nhẹ giọng nói.
“Dạ được, em vẫn chưa từng được cùng chị ra ngoài xem phim.” Thỏ trắng nhỏ vui vẻ dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, hai lỗ tai thỏ trắng lắc qua lắc lại càng thêm đáng yêu.
Thẩm Hàm Chi chỉnh lại đôi tai thỏ của cô bé, nhẹ giọng nói: “Sao thỏ con của chị lại dễ thương như vậy?”
Cô bé nghiêng người hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, thì thầm nũng nịu nói: “Bởi vì là được chị nuôi, thỏ con được chị nuôi là đáng yêu nhất."
Thẩm Hàm Chi nheo mắt lại, tự hỏi không biết có phải là vì hơn nửa năm nay thỏ con đã học được nhiều kiến thức hay không, nàng bây giờ đã không còn sợ người nữa, đặc biệt là bản thân mình.
Thẩm Hàm Chi cười xoа хоа lưng thỏ con, cười nói: “Thỏ con hư, đây còn không phải đang tự khen mình hay sao? Chị cũng không phải chỉ nuôi một mình thỏ con là em đâu? Những thỏ con trong sân sau của trang viên Hoa Hồng, người nào đó chính là không cho chị ôm.”
“ Em sẽ để chị ôm, chị muốn ôm như thế nào cũng được, muốn vuốt ve cũng được.” Cô bé chân thành nhìn Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi liếc mắt nhìn tài xế, quả thực không hổ danh là người làm cho gia đình giàu có, người ta lái xe mà không chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài.
Thẩm Hàm Chi thu hồi ánh mắt, cúi người đến gần hôn lên lúm đồng tiền nhỏ của thỏ trắng nhỏ, cười nói: “Được, chờ trở về chị nhất định phải vuốt ve thỏ con của mình thật tốt.”
Không hổ danh là người bạn nhỏ chưa đến 20 tuổi, khuôn mặt nhỏ đều mũm mĩm, có lẽ dạo gần đây cô đã dỗ dành cô bé rất nhiều. Thẩm Hàm Chi đã quen với việc hôn thỏ trắng nhỏ dễ thương trong lòng mình vài lần mà không có chuyện gì.
Trên đường đi hai người ân ái nhau một lúc, hơn mười phút sau thì xe đã đi vào gara ngầm của trung tâm thương mại, Thẩm Hàm Chi và cô bé trực tiếp đi thang máy đi thẳng đến khu vực mua sắm quần áo.
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn quần áo dễ thương hay là muốn quần áo trưởng thành hơn?”
Cô bé lắc lắc cánh tay của Thẩm Hàm Chi, nói: “Chị ơi, chị muốn xem em mặc gì, thì em sẽ mua cái đó.”
Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, nói: “Em thật ngoan, vậy thì chúng ta đều mua hết. Thỏ con của chị mặc gì cũng đẹp.”
Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé vào một cửa hàng quần áo có phong cách thoải mái, cô thấy áo khoác trong cửa hàng đều tốt, quần jean ống loe cũng rất đẹp, bên trong làm bằng nhung dày nên mặc vào sẽ không cảm thấy lạnh. Thẩm Hàm Chi nhìn người bạn nhỏ ở bên cạnh cười nói: "Em đi thử chúng đi. Những bộ này đều có màu sắc đẹp. Nếu chúng trông đẹp thì sẽ mua hết."
"Dạ." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo đi vào mặc thử.
Thẩm Hán Chi kết hợp cho nàng với áo len cao cổ màu nâu nhạt, quần denim ống loe sáng màu, một đôi bốt Martin dài vừa phải, còn ở bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen.
Khi cô bé bước ra, đôi mắt của Thẩm Hàm Chi sáng lên. Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn đột nhiên trở thành tinh anh chuyên nghiệp, nhưng tiền đề là cởi chiếc mũ có tai thỏ của con thỏ trắng ra.
Cô bé nhìn vào Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị thấy như thế nào?"
Thẩm Hàm Chi vội vàng đi tới, giúp thỏ trắng nhỏ cởi mũ xuống, còn vuốt tóc cho thỏ trắng nhỏ, "Trông rất đẹp, Tiểu Cẩn của chị càng ngày càng xinh đẹp, mặc cái này, em có thể trực tiếp đến công ty làm việc."
Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói với nhân viên bên cạnh: “Những chiếc áo khoác này, cùng với áo len và quần bên trong, mỗi màu đều có một bộ.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh mỉm cười đến mức không khép được miệng, quần áo bên trong cửa hàng của họ không hề rẻ. Mỗi khi bán được một bộ, người bán hàng sẽ nhận được hoa hồng.
"Được, thưa tiểu thư, chúng tôi sẽ lập tức đóng gói cho ngài. Ngài xem ngài và vị tiểu thư này còn cần gì nữa không?" Nhân viên mỉm cười hỏi.
“Đi xem những chiếc áo khoác lông vũ ngoài kia, Tiểu Cẩn, em thử xem.” Thẩm Hàm Chi nhìn chiếc áo khoác lông vũ dài màu trắng tối giản đằng kia rồi để cho thỏ con mặc vào thử, thỏ con mặc vào thật sự rất đáng yêu. Thẩm Hàn Chi lại bảo nhân viên đóng gói quần áo lại.
Sau khi trả tiền, Thẩm Hàm Chi để lại địa chỉ cho nhân viên bán hàng và yêu cầu họ gửi quần áo trực tiếp về biệt thự, trong khi đó cô tiếp tục dẫn cô bé đi khắp nơi.
Trong một cửa hàng, Thẩm Hàm Chi nhìn trúng một chiếc áo khoác lông vũ hình thỏ trắng nhỏ, áo lông vũ toàn thân màu trắng, trên đó có vài con thỏ nhỏ mập mạp, Thẩm Hàm Chi ngay lập tức bị thu hút.
Tất nhiên cô bé cũng nhận ra được chị chính là muốn để cho nàng ăn mặc như một con thỏ trắng nhỏ: "Chị ơi, trên chiếc váy đó có thỏ con."
“Ừ, em có muốn thử hay không thỏ con của chị?” Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.
Cô bé gật đầu và ngoan ngoãn đi thử chiếc áo khoác lông vũ thỏ trắng nhỏ kia.
Thẩm Hàm Chi liền mua mấy chiếc áo khoác có thêu hình thỏ cho Thỏ con, lúc này mới cho địa chỉ, sau đó dẫn Thỏ con đi mua đồ ngủ.
Tuy rằng trong nhà mở điều hòa sẽ không lạnh, nhưng vẫn là nên chuẩn bị đồ ngủ dày hơn.
Thẩm Hàm Chi dẫn thỏ con vào cửa hàng đồ ngủ để chọn đồ ngủ. Thẩm Hàm Chi rất nhanh liền nhìn trúng một bộ đồ ngủ, bộ đồ ngủ này có màu trắng, cảm giác sờ lên thật mềm mại, quan trọng là thỏ trắng nhỏ ở bên trên thật sự rất đáng yêu.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn cô bé: “Tiểu Cẩn, em nhìn này, có phải rất đáng yêu không?"
“Dạ.” Cô bé biết Thẩm Hàm Chi thích, liền gật đầu.
"Được rồi, bộ này cùng hai bộ còn lại có thỏ con đều đóng gói lại cho chúng tôi." Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói với nhân viên.
Sau khi trả tiền và để lại địa chỉ, Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé đến một nhà hàng trên tầng hai để ăn cơm. Ở đây không có nhiều người, giá cả hẳn sẽ cao hơn những nơi khác rất nhiều.
Thẩm Hàm Chi nhanh chóng gọi đồ ăn, chơi đùa với thỏ con đang uống nước trái cây.
Ôn Hân và một số bạn cùng lớp cũng đi mua sắm và ăn cơm, đi đến nhà hàng mà họ thường ghé thăm này.
Ôn Hân gần như nhận ra Ôn Cẩn chỉ trong một cái liếc mắt, chẳng qua hiện tại Ôn Cẩn có sự khác biệt rất lớn so với Ôn Cẩn trong ấn tượng của cô. Cô gái ánh mắt sáng lấp lánh mỉm cười nhìn nữ nhân ngồi đối diện, bộ quần áo trên người nhìn lướt qua cũng có thể biết được là đồ đắt tiền, đối phương rõ ràng đang sống một cuộc sống tốt đẹp, giống như một nàng công chúa nhỏ.
Ôn Hân nắm chặt hai tay lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, nữ nhân mỉm cười nhìn Ôn Cẩn, nàng đang nói gì đó làm cho Ôn Cẩn đối diện vui vẻ, Ôn Hân nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng không nên là như vậy. Lẽ ra Ôn Cẩn phải bị Thẩm Hàm Chi tùy ý hành hạ, chà đạp, Thẩm Hàm Chi làm sao có thể đối xử tốt với Ôn Cẩn như vậy?
Hơn nữa theo những gì cô biết, trong giới thượng lưu ở thành phố Nam Độ đã lan truyền rằng Thẩm Hàm Chi sau khi kết hôn chưa bao giờ đến quán bar hay câu lạc bộ để vui chơi. Ôn Hân cắn răng bước tới. Dù sao thì Ôn Cẩn cũng sợ mình, nếu mình đã sống không tốt thì cũng không thể để cho Ôn Cẩn sống tốt được.
"Ái chà, đây không phải là em gái thứ ba của tôi sao? Có chuyện gì vậy? Sau khi kết hôn với Thẩm tổng, cô liền không quen biết tôi sao?" Tầm mắt của Ôn Hân nhìn vào Ôn Cẩn, hơi nhướng mày.
Ôn Cẩn nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nói: "Tôi không quen biết cô, cô đừng tới đây lôi kéo làm quen. Người nhà của tôi cũng chỉ có vợ tôi thôi.”
Ôn Hân không nghĩ tới Ôn Cẩn lại nói như vậy, hơn nữa nỗi sợ hãi ban đầu trong mắt Ôn Cẩn khi nhìn cô ta đã sớm biến mất, điều này khiến cho Ôn Hân cảm thấy rất khó hiểu. Dù sao thì trước đây, Ôn Cẩn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé nói như vậy, cô rất hài lòng với biểu hiện của cô bé.
Thỏ trắng nhỏ của cô đã thực sự trưởng thành, cũng đã học được rất nhiều kiến thức, hắn đã không còn sợ hãi Trang viên Hoa Hồng nữa, càng không e sợ người của Ôn gia
"Đúng vậy, Ôn tiểu thư, cha cô không dạy cô sao? Đừng làm phiền người khác khi họ đang ăn. Tại sao cô ngay cả phép lịch sự này cũng không có? Nhưng mà cũng đúng, Ôn tổng đã có một đứa con ở ngoài, nói không chừng chỉ một thời gian nữa, cô sẽ có em trai hoặc là em gái mới, ông ấy cũng không có thời gian rảnh để quan tâm đến cô." Thẩm Hàm Chi liếc nhìn Ôn Hân, như thể đang nhìn rác rưởi.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Ôn Hân gần như méo mó, nhìn có vẻ như cô ta sắp tấn công Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn.
Thẩm Hàm Chi lạnh lùng nhìn qua, “Nếu như cô muốn ngày mai cùng gia đình lưu lạc trên đường, hiện tại tôi lập tức có thể giúp cô.”
Những người bạn cùng lớp với Ôn Hân vội vàng kéo Ôn Hân ra ngoài, thậm chí ngay cả cơm cũng chưa dám gọi.
Thẩm Hàm Chi nhìn Ôn Hân đang rời đi, lạnh lùng nói: “Tiểu Cẩn là vợ của tôi, không phải loại người như cô có thể tùy tiện đến gần cô ấy. Đây là lần đầu tiên, nếu như có lần sau, đừng trách tôi ra tay với Tập đoàn Ôn thị.”
Ôn Hân hiện tại cũng hối hận, thái độ của cha cô đối với bọn họ đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa khi ông ấy ở nhà không ngừng dặn dò bọn họ không được ra ngoài gây chuyện, bàn tay Ôn Hân đều có chút run rẩy, hiện tại cô ta chính là hy vọng Thẩm Hàm Chi đừng tạo rắc rối cho nhà mình.
Một số bạn cùng lớp ở bên cạnh cũng đang thì thầm khuyên nhủ cô.
"Ôn Hân, tập đoàn Thẩm thị chính là công ty hàng đầu ở thành phố Nam Độ, tôi nghĩ sau này cậu nên khách sáo hơn với em gái mình.”
"Tôi cũng nghĩ vậy. Công ty nhà cô mới vừa bắt đầu tốt lên, đừng có chọc Thẩm Hàm Chi tức giận nữa."
"Ừ, chúng ta đi chỗ khác ăn thôi."
Nhìn thấy con ruồi khó chịu đã biến mất, Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói với thỏ con ở đối diện: “Tiểu Cẩn của chị thật sự càng ngày càng giỏi, bây giờ đã không còn sợ những kẻ xấu này nữa.”
“Chị, là do chị dạy em tốt.” Thỏ con mềm mại làm nũng với cô.
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hàm Chi đưa Ôn Cẩn đi xem phim, mua đồ uống và đồ ăn cho cô bé, sau đó hai người mới vào xem phim.