• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con xấu xa, ủy khuất nằm xuống giường, không để ý đến thỏ con.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi tức giận, Ôn Cẩn cười khẽ không ngừng, nàng cũng không có ý định thả Thẩm Hàm Chi ra, cố ý rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, một bên dụi mặt vào vai và cổ Thẩm Hàm Chi, một bên làm nũng: "Sao chị lại không nhìn em vậy? Trước kia không phải chị thích nhất em xuyên váy ngủ này cho chị xem sao? Nhìn em này, chị ơi~"

Thẩm Hàm Chi tủi thân liếc nhìn thỏ con trong lòng mình, liền thấy quần áo của thỏ con vốn dĩ vải tơ lụa trên người nàng đã không nhiều tất cả đều cọ lên hết, một bên mặt Thẩm Hàm Chi đỏ bừng, muốn ăn nhưng lại không ăn được.

Đầu ngón tay của Ôn Cẩn nhẹ nhàng chạm vào môi Thẩm Hàm Chi, nàng ghé vào tai Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi: "Chị có thích không? Từ nay về sau em có thể mặc nó mỗi ngày cho chị xem được không?"

Thẩm Hàm Chi ủy khuất lắc đầu, nhìn mà không ăn được càng khó chịu hơn, con thỏ xấu xa này thật biết cách tra tấn người khác mà.

"Như vậy không tốt sao? Vậy chị thích em mặc cái gì?" Ôn Cẩn mỉm cười hỏi, ánh mắt chuyển động, sau đó nói tiếp: "Em biết rồi, có phải chị thích em không mặc gì hay không?"

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vẫn vô cùng đáng thương nhìn mình, Ôn Cẩn càng cười càng vui vẻ vùi mình trong vòng tay Thẩm Hàm Chi.

Cô mút mấy quả dâu tây nhỏ trên cổ Thẩm Hàm Chi, cười nói: "Chị, tối nay chị thật ngoan, sau này chị nhất định cũng phải ngoan nhé? Nếu không thì sẽ không đơn giản như trói chị lại như vậy đâu."

"Tiểu Cẩn, em cởi trói cho chị đi." Thẩm Hàm Chi chớp chớp mắt với thỏ con xấu xa, hy vọng thỏ con xấu tính sẽ giúp cô cởi bỏ nó.

"Không được, chị, tối nay chị phải ngoan. Đây là hình phạt cho việc chị rời đi mà không từ biệt." Đầu ngón trỏ của thỏ con miêu tả đôi môi Thẩm Hàm Chi, lại cố tình không chịu để cho Thẩm Hàm Chi hôn nàng.

"Môi của chị mềm mại, nhìn có vẻ hôn rất thoải mái. Nhưng ai kêu chị không ngoan như vậy, tối nay em sẽ không hôn chị đâu." Thỏ con một bên vỗ về chơi đùa đôi môi Thẩm Hàm Chi, một bên lười biếng nói.

Thẩm Hàm Chi bị thỏ con trêu chọc đến mức mất bình tĩnh, sau đó có lẽ thỏ con đó đã mệt mỏi mà ngủ say trong lòng cô.

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con trong lòng, đôi mắt hơi cong lên, chỉ cần thỏ con còn ở đây là được rồi, trói

mình lại cũng không sao, Thẩm Hàm Chi suy nghĩ như vậy, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của Ôn Cẩn ba năm nay không được tốt lắm, nàng vô số lần không ngủ được, cũng đã vô số lần gặp ác mộng, trước đây cần phải uống thuốc hoặc uống rượu mới có thể ngủ được, nhưng lần này cô lại bình tĩnh đến không ngờ, ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên, đã lâu rồi nàng chưa được trải qua cảm giác thư thái này.

Khi Ôn Cẩn tỉnh lại, nàng nhìn thấy hai tay Thẩm Hàm Chi vẫn còn bị còng. Đầu giường chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ. Ôn Cẩn bật đèn ngủ ở một bên lên, nhìn thấy sợi xích trên cổ tay Thẩm Hàm Chi mặc dù không chặt, hơn nữa bên trong còng tay có miếng đệm mềm, nhưng cổ tay của Thẩm Hàm Chi vẫn bị đỏ một mảnh, Ôn Cẩn nhìn thấy liền đau lòng.

Nàng đã sớm mềm lòng từ lâu rồi, hoặc có thể nói nàng không bao giờ có thể cứng rắn với Thẩm Hàm Chi.

Ôn Cẩn lấy chìa khóa trên bàn cạnh giường, nhẹ nhàng mở còng tay ở hai bên cho Thẩm Hàm Chi. Nhìn thấy những vòng tròn sưng đỏ trên cổ tay Thẩm Hàm Chi, Ôn Cẩn đau lòng tiến về phía trước, hôn lên vết đỏ trên cổ tay Thẩm Hàm Chi từng chút một.

Thẩm Hàm Chi chỉ cảm thấy cổ tay của mình hơi ngứa ngáy, giống như có một con vật nhỏ nào đó đang cọ vào người mình để làm nũng.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện trong phòng không có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn đầu giường mờ ảo. Sau đó cô mới nhớ ra đêm qua mình đã bị thỏ con xấu xa nhốt lại.

Ánh mắt của Thẩm Hàm Chi nhìn về phía cổ tay mình, liền nhìn thấy thỏ con đang hôn lên cổ tay mình từng chút một.

Ánh mắt của Thẩm Hàm Chi có chút trầm xuống, bây giờ thỏ con hư đã cởi trói cho cô, vậy thì cô sẽ không khách khí.

Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con xấu tính vào lòng, khiến cho thỏ con giật mình.

"Chị? Chị tỉnh rồi à?" Ôn Cẩn nhẹ nhàng hỏi. Nàng đã không còn mạnh mẽ như tối qua nữa, dù sao thì nàng chỉ là giả vờ mạnh mẽ trước mặt chị mà thôi. Nàng vĩnh viễn đều là thỏ con mềm mại.

"Tỉnh rồi, thỏ con đang làm chuyện xấu gì vậy? Bị chị bắt được rồi?" Đôi tay của Thẩm Hàm Chi đã bắt đầu không thành thật.

Thỏ con rên rỉ, thở hổn hển: "Em không có làm chuyện gì xấu cả, em thấy cổ tay của chị bị đỏ, em thấy hơi đau lòng."

Thẩm Hàm Chi hôn lên môi thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không đau, đã lâu rồi chị không ăn thịt thỏ con, để cho chị ăn thỏ con một chút thì sẽ không đau nữa."

Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa đẩy thỏ con xuống giường, nhìn thỏ con mềm mại, Thẩm Hàm Chi hôn lên môi thỏ con.

Thỏ con nhiệt tình đáp lại Thẩm Hàm Chi. Nàng nói tối qua nàng trừng phạt Thẩm Hàm Chi, nhưng bản thân của nàng cũng không khá hơn là mấy.

Thẩm Hàm Chi nghĩ tới tối qua bị thỏ con xấu xa bắt nạt mình, mãi cho đến khi gần trưa cô mới bế thỏ con mềm mại đi tắm.

Cả hai đều không có mang theo điện thoại di động, bên phía khuôn viên gọi điện cho Ôn Cẩn để xin chỉ thị công việc, nhưng cả buổi sáng đều không tìm thấy người, bên phía Thẩm Hàm Chi cũng giống vậy. Thư ký Vương vẫn đang chờ báo cáo kế hoạch quảng cáo cụ thể với Thẩm Hàm Chi, kết quả Thẩm Hàm Chi phát hiện ra cô không hề đi và điện thoại của cô cũng không thể liên lạc được.

Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thỏ con mềm mại trong lòng, cười hỏi: "Thỏ con xấu tính còn dám bắt nạt chị nữa không? Còn dám để bảo bối gọi chị là dì nữa không?"

Trên cổ và vai thỏ con đều có dấu dâu tây, nàng ngoan ngoãn gật đầu, giọng vẫn có chút khàn khàn: "Em không dám nữa, đều nghe theo chị nói."

Thẩm Hàm Chi hôn lên môi thỏ con, nhẹ nhàng nói: " Ngoan nào, đã hơn 12 giờ rồi, chúng ta lên lầu thôi, bảo bối có phải đã lo lắng không?"

"Dạ, để em về phòng thay quần áo." Thỏ con ậm ừ cọ sát vào người Thẩm Hàm Chi, trên ngực nàng có vết đỏ do Thẩm Hàm Chi tạo ra, nếu để cho bảo bối thấy được thì rất khó mà giải thích.

Thỏ con hôn lên khóe môi Thẩm Hàm Chi, giống như bao lần trước đây, mềm mại nũng nịu nói: "Chị, chị bế em lên lầu, em không còn sức nữa."

"Được rồi, chị sẽ bế thỏ con hư của chị lên lầu." Thẩm Hàm Chi hôn lên khóe môi của thỏ con rồi bế thỏ con lên lầu một.

Trong nhà ăn lầu một, đứa bé đang được các dì dẫn đi ăn ngoan ngoãn thì nghe thấy bên kia có động tĩnh, đứa bé quay lại nhìn thì thấy mẹ mình đang được dì ôm vào lòng.

Đứa bé há to miệng, có chút ngạc nhiên nhìn mẹ và dì: "Mẹ, sao mẹ lại để dì ôm?"

Vành tai Ôn Cẩn hơi đỏ lên, nàng nhướng mày nhìn Thẩm Hàm Chi làm nũng: "Chị, bảo bối đang hỏi chị kìa."

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con xấu tính trong lòng đang ném câu hỏi cho mình, sau đó nhìn đứa bé ở xa xa, cười lắc đầu: "Mẹ con vừa bị ngã, nên ta bế em ấy về phòng trước, đợi lát nữa sẽ đến đây chơi với con, được không?"

Đứa bé cảm thấy đau lòng cho mẹ, lập tức lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ có đau không?"

"Không đau, lát nữa chúng ta xuống với con nhé?" Ôn Cẩn nhẹ nhàng an ủi con gái.

Đứa bé cảm thấy nhẹ nhõm khi biết được mẹ mình không sao.

Các dì dỗ dành nhóc con liếc nhìn nhau một cái với vẻ mặt như thể họ đã ăn được dưa to rồi.

Thẩm Hàm Chi bế thỏ con trở về phòng, hôn lên môi thỏ con, nhẹ nhàng hỏi: "Thỏ con sẽ mặc bộ đồ ngủ nào?"

"Mặc cái áo ngủ che ngực đó đi, đều là do chị mút quá nhiều dâu tây, bị bảo bối nhìn thấy thì em phải làm sao?" Thỏ con rầm rì làm nũng.

"Nếu mà nhìn thấy được, thì em cứ nói là em bị muỗi đốt." Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con lên trên đùi, hôn một lúc.

Thỏ con mềm nhũn làm nũng trong lòng cô, Thẩm Hàm Chi thả thỏ con đi.

Ôn Cẩn sợ đứa nhỏ lo lắng nên không cho Thẩm Hàm Chi bế khi xuống lầu.

Đứa bé rất vui mừng khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn đi tới: "Mẹ, sáng nay mẹ đã ở đâu vậy? Con nhớ mẹ ~"

"Buổi sáng nay mẹ bận đi tìm mommy của con. Mẹ cũng nhớ Mộc Mộc của chúng ta." Ôn Cẩn nhẹ nhàng dỗ dành con gái.

"Mommy! Mẹ ơi, mommy ở đâu vậy?" Đứa bé đột nhiên trở nên phấn khích.

"Ở chỗ đó, dì của con chính là mommy của con." Ôn Cẩn cười nói với nhóc con.

Đứa bé há hốc miệng hỏi: "Dì là mommy của con thật sao?"

Thẩm Hàm Chi mỉm cười với nhóc con, nhẹ nhàng hỏi: "Mộc mộc có vui không?"

Đứa bé gật đầu, đôi chân ngắn lắc lư vui vẻ: "Vui vẻ, mommy ôm một cái ~"

Đứa nhỏ vốn dĩ đã thích Thẩm Hàm Chi rồi, sau khi nghe được Thẩm Hàm Chi là mommy của mình, nhóc thậm chí còn muốn làm nũng với Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi ôm đứa bé vào lòng, đứa bé rúc vào người cô, làm nũng: "Con nhớ mommy."

"Mommy cũng nhớ Mộc Mộc. Trước đó mommy phải đi làm xa, bây giờ mommy cuối cùng cũng về. Sau này sẽ không bao giờ rời đi nữa. Mommy sẽ ở lại với bảo bối của chúng ta mỗi ngày được không?" Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.

"Dạ được mommy, con muốn ăn mấy viên nhỏ." Nhóc con sáng mắt nhìn Thẩm Hàm Chi.

"Được, mommy liền đút cho bảo bối của chúng ta ăn." Thẩm Hàm Chi nói xong, lấy một cái bát nhỏ cho nhóc con, đổ những viên tròn nhỏ vào rồi đút vào miệng nhóc con.

Đứa bé ăn một cách vui vẻ còn không quên mỉm cười với Thẩm Hàm Chi.

Ôn Cẩn nhìn một lớn một nhỏ tương tác, ánh mắt hơi cong lên. Quả nhiên, chị đã trở về, nơi này mới được xem giống như là nhà.

Mấy dì làm nhìn nhau bối rối. Thẩm Hàm Chi mới quen Ôn tổng của bọn họ được mấy ngày, vừa bước vào đã trực tiếp thăng chức làm mẹ? Tất nhiên, có một số người chỉ coi đó là dưa và cũng không dám bàn luận.

Ăn trưa xong, đứa bé cho rằng mình đã có mommy nên vui vẻ nhảy cẫng lên kéo Thẩm Hàm Chi, không muốn ngủ chút nào.

Thẩm Hàm Chi dứt khoát ôm đứa bé và bắt đầu xây đường ray xe lửa đồ chơi trong phòng khách. Đó là đồ chơi mới của nhóc con và nhóc vẫn chưa chơi với nó.

Một lớn một nhỏ rất vui vẻ xây dựng nó, thỉnh thoảng Thẩm Hàm Chi chỉ đạo đứa bé chuyền đồ đạc. Đứa bé cùng nhau tham gia thực hiện, đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi quay đầu nhìn về phía đứa bé, liền thấy đôi mắt to sáng ngời của đứa bé đang nhìn mình chằm chằm. Thẩm Hàm Chi ôm nhóc con vào lòng mà hôn: "Sao Mộc Mộc của chúng ta lại dễ thương như vậy? Đây là bảo bối của ai vậy ta?"

"Mẹ và mommy của bảo bối." Đứa bé nũng nịu nói.

Thẩm Hàm Chi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con, sau đó giúp nhóc con vạch đường.

Đường ray nhanh chóng được thiết lập, Thẩm Hàm Chi lắp pin vào đoàn tàu nhỏ, đặt vào đường ray rồi nhấn công tắc điều khiển từ xa, đoàn tàu lập tức bắt đầu chạy, thỉnh thoảng phát ra âm thanh sắp đến ga.

Nhóc con bị thu hút bởi đoàn tàu nhỏ và rất vui.

Khi Ôn Cẩn nhìn thấy nhóc con vui vẻ, đôi mắt hơi cong lên khi ở bên cạnh với một lớn một nhỏ.

Buổi chiều, Thẩm Hàm Chi nhận được điện thoại của Thư ký Vương, sau đó cô mới nhớ ra mình còn có công ty, nhóc con mới biết mình là mommy của nhóc, cô bé rất dính lấy cô. Đứa bé thời thời khắc khắc đều muốn cô chơi cùng, Thẩm Hàm Chi đành phải để lại địa chỉ cho thư ký Vương, nhờ thư ký Vương đem văn kiện đưa qua đây.

Thư ký Vương nhìn địa chỉ trước đây của Thẩm Hàm Chi, trầm ngâm suy nghĩ. Đây hình như không phải là địa chỉ nhà của Thẩm tổng thì phải?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK