Ôn Cẩn nói với lễ tân rằng nàng đến để đưa cơm trưa cho Thẩm Hàm Chi, lễ tân gọi cho thư ký của Thẩm Hàm Chi, Trương Lệ Lệ nhíu mày nhận điện thoại, một lúc sau mới trả lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống đón người.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười với Ôn Cẩn, nói: "Hai người vui lòng đợi một lát, thư ký Trương sẽ xuống đây đón."
"Được rồi, cảm ơn." Cô bé mỉm cười với người ở quầy lễ tân và nói.
Rất nhanh, Trương Lệ Lệ từ thang máy đi ra, cô liếc nhìn Ôn Cẩn rồi lại nhìn Trương Hạo, "Cậu là vệ sĩ của Thẩm tổng à? Trong công ty rất an toàn, tôi đưa Ôn tiểu thư đi lên là được rồi."
Trương Hạo gật đầu: “Ôn tiểu thư, lúc nào cô muốn về cứ gọi tôi hoặc Vương Hải Xuyên là được.”
"Được." Ôn Cẩn gật gật đầu.
"Ôn tiểu thư đi theo tôi." Trương Lệ Lệ khẽ cau mày và đi đến thang máy trước.
Ôn Cẩn chỉ mới đi loại thang máy lên xuống này vài lần khi đi đến trung tâm thương mại. Nàng có chút tò mò quan sát nhìn thang máy, nhưng Trương Lệ Lệ ở bên cạnh lại lên tiếng.
“Nghe nói Ôn tiểu thư xuất thân không tốt, ngay cả chữ cũng không nhận biết được mấy chữ. Nếu mà thật là như vậy, tôi khuyên Ôn tiểu thư vẫn nên ít đến công ty đi, kẻo làm sai chuyện gì, khiến Thẩm tổng xấu hổ.” Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Cá nhân Trương Lệ Lệ thậm chí còn không giả vờ nữa.
"Chị đã tìm giáo viên cho tôi rồi, tôi cũng đang chăm chỉ học tập, sẽ không làm chị mất mặt. Hơn nữa chị thích tôi, đồng ý để cho tôi đến đây." Cô bé nghiêm túc giải thích. Dù sao thì chị cũng là vợ của nàng, cho nên không đến lượt Thư ký Trương nhọc lòng lo lắng.
"Hừm, cô cho rằng Thẩm tổng vẫn luôn đối xử tốt với cô sao? Chẳng qua là cảm giác mới mẻ mà thôi. Trước khi Thẩm tổng kết hôn với cô, cô ấy chính là thường xuyên đến quán bar và câu lạc bộ. Omega xung quanh cô ấy còn nhiều hơn quần áo cô mặc nữa. Nếu cô ấy không còn hứng thú với cô nữa, đương nhiên cũng sẽ thay đổi một người khác." Trương Lệ Lệ chế nhạo.
"A? Nhưng chị rất có hứng thú với tôi, chị ấy luôn thích ôm tôi khi chúng tôi ở nhà. Thư ký Trương, cô đang ghen tị à?" Cô bé nghiêm túc hỏi từ "Ghen tị", đây là từ mà Lục Văn Trúc đã thuận tiện dạy cho nàng vào ngày hôm qua dạy ghép vần âm, Ôn Cẩn đã trực tiếp học và áp dụng nó.
Trương Lệ Lệ tức giận nắm chặt tay, "Hãy lo cho bản thân mình đi, tôi sẽ ghen tị với một người không học hay sao?"
“Sẽ nha, tôi có chị làm vợ, còn cô thì không.” Cô bé chân thành đáp.
Trương Lệ Lệ đã bị nàng làm cho tức giận đến mức không muốn nói chuyện, rốt cuộc là ái nói Ôn Cẩn là một kẻ ngốc không hiểu gì và không liên lạc với xã hội? Tại sao cô ta lại cảm thấy Ôn Cẩn đang cố ý dùng giọng điệu chân thành để châm chọc cô ta vậy?
Trương Lệ Lệ giận dữ bước ra khỏi thang máy và chỉ vào văn phòng lớn nhất ở cuối hành lang, "Chính là chỗ đó, tự mình đến đó đi."
"Được, cảm ơn." Cô bé lễ phép nói.
Nàng chậm rãi đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa: "Chị, em tới đem cơm cho chị.”
Thẩm Hàm Chi nghe được giọng nói của cô bé, liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa. Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi với ánh mắt sáng ngời, được Thẩm Hàm Chi ôm chặt vào lòng, thuận tay đóng cửa lại.
“Thỏ con dính người như vậy sao?" Thẩm Hàm Chi nhận lấy thức ăn từ tay cô bé, ôm lấy cô bé đi về phía sô pha ngồi xuống.
Thẩm Hàm Chi vừa đặt chiếc túi trên tay lên bàn trà, cô mới vừa ngồi xuống, cô bé liền mặt đối mặt ngồi ở trên đùi cô, vòng tay qua gáy cô.
Thẩm Hàm Chi hôm nay đến công ty, mặc một bộ vest, bên trên còn là áo sơ mi trắng in hình. Cô bé mặc một chiếc váy dài màu trắng như trăng. Ngày thường ở trong nhà cô không cảm thấy tư thế này có vấn đề gì, nhưng ở văn phòng thì Thẩm Hàm Chi luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô vừa định nói với cô bé rằng tốt nhất đừng ngồi như thế này khi ở bên ngoài, cô còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy cô bé dựa vào trong lòng ngực cô, ủy khuất nhìn cô. “ Chị ơi, có phải thư ký Trương không thích em hay không? Cô ấy nói em nên ít đến công ty hơn, nói em sẽ làm chị mất mặt.”
Đôi mắt cô bé đỏ hoe, cô bé hít hít mũi, tủi thân nói, nàng thực sự không phải vì lời nói của Trương Lệ Lệ mà tủi thân, nàng chỉ đơn thuần là muốn chị dỗ dành nàng mà thôi, thư ký Trương dù sao cũng chỉ là một người ngoài không quan trọng mà thôi.
Nhìn thấy Thỏ con chịu ủy khuất, Thẩm Hàm Chi làm sao nhớ đến việc đã giảng đạo cho cô bé, vội vàng nhẹ nhàng nói: “Không có đâu, Tiểu Cẩn, sao chị có thể ghét em được? Về phần Thư ký Trương, thật ra chị có đã bắt đầu tìm người thay thế vị trí của cô ấy, qua vài tháng nữa chị sẽ sa thải cô ấy, được không? Đừng tức giận, cô ấy chỉ là một người qua đường không quan trọng mà thôi”.
"Dạ ~ Chị ơi, em sợ." Cô bé dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ Thẩm Hàm Chi, làm nũng.
Thẩm Hàm Chi thuận tay xoa xoa eo cô bé, dịu dàng nói: “Đừng sợ, lần sau em tới đây hãy gọi điện cho chị, chị sẽ xuống lầu đón em, có được không Thẩm phu nhân của chị?"
“Dạ.” Cô bé rầm rì một tiếng, nhưng vẫn không có ý định đứng dậy.
Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, nhưng cô bé rầm rì không nhúc nhích.
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc lắc đầu. Có phải đây là lại muốn để cho mình dỗ dành nàng hay không?
Cô hơi đẩy cô bé ra một chút, để cho cô bé lộ ra khuôn mặt, cô áp môi lên má lúm đồng tiền bên phải của cô bé, sau đó là má trái, giữa trán, cô bé còn phối hợp nâng cằm lên. Thẩm Hàm Chi lại ở trên cằm cô bé hôn thêm một cái nữa, lúc này cô bé mới hài lòng.
Bởi vì buổi sáng khi Thẩm Hàm Chi đi ra ngoài đã đánh son, tuy rằng bây giờ màu son không đậm lắm nhưng trên mặt cô bé vẫn để lại bốn năm vết son.
Thẩm Hàn Chi bị chọc cười đến mức hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô bé, lại hôn lên trán cô bé lần nữa: “Tiểu Cẩn, em tự mình đi vào phòng tắm nhìn xem, đều đã biến thành một con thỏ hoa nhỏ rồi.”
Cô bé rầm rì vài tiếng, vô cùng đáng thương nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Em không đi nổi nữa.”
Thẩm Hàm Chi bật cười bế cô bé lên, đi vào phòng vệ sinh, chờ đến khi bước tới trước gương, nàng nhìn thấy trên mặt mình đầy vết son môi mà Thẩm Hàm Chi đã hôn.
Cô bé ngượng ngùng quay người lại, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, “Chị, chị đang bắt nạt em."
“Không có, có dấu vết thì thỏ con của chị càng dễ thương hơn. Được rồi, rửa mặt đi, chúng ta nên ăn cơm rồi.”
Thẩm Hàm Chi dỗ dành thỏ con đem mặt rửa sạch.
Lúc này hai người mới đem các hộp thức ăn bày lên bàn trà, Thẩm Hàm Chi và cô bé bắt đầu ăn.
Nhìn thấy thỏ con đáng yêu ăn uống, Thẩm Hàm Chi khóe môi hơi cong lên, xem ra việc nuôi động vật nhỏ thật sự có thể làm cho người ta vui vẻ.
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hàm Chi bảo thỏ con đến phòng nghỉ của mình ngủ trưa. Thỏ con lại dính người muốn cô ngủ cùng với cô bé, Thẩm Hàn Chi lại phải ngủ trưa cùng cô bé. Vào lúc hai giờ, Thẩm Hàm Chi đánh thức cô bé dậy, để cho đám người Vương Hải Xuyên đợi ở cửa, buổi chiều cô bé phải về nhà học tập nữa.
Thỏ con vẫn không tỉnh lại, rầm rì càng ngày càng mềm mại, Thẩm Hàm Chi ôm lấy cô bé, một bên dỗ dành cô bé, một bên dẫn cô bé đi vào thang máy. Cả một đường đều nắm tay cô bé đưa đến bên ngoài cửa lớn tập đoàn, nhìn thấy thỏ con đã lên xe, Thẩm Hàm Chi mới quay lại xử lý công việc.
Khoảng năm giờ chiều, Ôn Cẩn đã học xong, cô bé đã bắt đầu học phép tính nhân chia, bảng cửu chương cũng gần như đã xong. Lục Văn Trúc tạm biệt rồi rời đi, còn cô bé thì về phòng thay bộ đồ ngủ, cô nhìn thấy trên bàn trang điểm trong phòng tắm cũng có rất nhiều son môi. Cô bé nhớ đến chuyện xảy ra lúc trưa, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Đã ăn cơm chiều với Thẩm Hàm Chi rồi, nên bây giờ cô bé đang đợi Thẩm Hàm Chi trong phòng, nàng đã tắm xong rồi.
Lúc Thẩm Hàm Chi đi ra, Ôn Cẩn chính là đang dựa trên tấm đệm đầu giường chơi Anipop.
Thẩm Hàm Chi điều chỉnh cảm xúc của mình một lúc, nhưng giá trị tra A hôm nay cô còn chưa có nắm bắt vào tay.
Khi cô bé nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đứng bên giường không nói một lời, cô bé đã đại khái đoán được Thẩm Hàm Chi định làm gì, nàng cũng tự mình làm chuẩn bị.
Quả nhiên, ngay sau đó cô bé nhìn thấy Thẩm Hàm Chi lên tiếng: “Đã nói với em là bóp kem đánh răng từ dưới lên trên, tại sao em vẫn luôn bắt đầu bóp từ giữa?”
Thẩm Hàm Chi ngữ khí nghiêm nghị, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng đáng sợ, sau khi cô nói xong, ánh mắt nhìn về phía cô bé, cô bé miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt.
Lý do chị tức giận càng ngày càng kỳ quái, cô bé nghĩ thầm nhưng vẫn phối hợp và bắt đầu khóc.
Thẩm Hàm Chi đầu ngón chân xấu hổ gần như chạm đất, may mắn thay, tin tức hệ thống xác nhận thành công cuối cùng cũng hiện lên trong đầu cô, Thẩm Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp theo chính là phân đoạn hàng ngày Thẩm Hàn Chi dỗ dành cô bé, thỏ con yêu cầu Thẩm Hàm Chi hôn mình hơn chục lần, sau đó cô bé mới hài lòng, để cho Thẩm Hàm Chi ôm mình xem phim hoạt hình.
Thẩm Hàm Chi cụp mắt xuống nhìn thỏ con trong lòng, thấy thỏ con đang chăm chú xem phim hoạt hình. Thỉnh thoảng khi xem phụ đề trong phim hoạt hình, cô bé sẽ hỏi Thẩm Hàm Chi đó là từ gì.
Sau khi xem phim truyền hình cùng Thỏ con, Thẩm Hàm Chi đã được thả cho trở về phòng, nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đã rời đi, Thỏ con liền nhanh chóng cầm điện thoại đến đây. Nàng vẫn muốn xem câu chuyện đằng sau giữa đàn chị và đàn em.
Thỏ con nóng lòng mở điện thoại ra và tìm thấy phần mềm xem video.
Hình ảnh, các học sinh trong câu lạc bộ lần lượt ra khỏi phòng riêng nhưng 10 giờ tối đã vượt qua cổng kiểm soát ra vào của trường nên mọi người đành phải ở vài phòng và bắt đầu tìm kiếm một khách sạn gần đó.
Đàn chị là một con sói cô độc, tự nhiên không có người dám cùng cô ấy nói chuyện cũng như ở chung phòng với cô ấy. Tuy nhiên, đàn em lại nhận được rất nhiều lời mời từ Omega, nhưng đàn em vẫn luôn lấy lý do bản thân còn có việc bận nên từ chối.
Chẳng bao lâu, những người đi cùng đã gần như đi hết, đàn chị bước nhanh đi tới một khách sạn xa hoa ở gần đó, đàn em cách một khoảng đi theo phía sau cô ấy.
Mãi cho đến khi sắp đến khách sạn, đàn chị mới dừng lại đợi người. Khách sạn này giá hơn một ngàn một đêm, đảng viên sinh viên bình thường không đủ khả năng để đến đây, bởi vậy nên họ không cần phải lo lắng gặp gỡ người quen.
Đàn em vội vàng đi theo, ngọt ngào gọi: “Chị.”
Đàn chị khẽ gật đầu, lấy CMND của đàn em rồi quay người đi vào đặt phòng, cô ấy đặt một căn phòng có giường đôi.
Phòng giường đôi trong khách sạn này rất sang trọng, thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ, vừa mới bước vào cửa, đàn em liền bị đàn chị ép vào cửa.
Đàn em nũng nịu đưa tay vòng qua cổ đàn chị: “Chị, vừa rồi chị dùng lực quá mạnh, hiện tại chân em vẫn chưa có chút sức lực nào."
Khóe miệng đàn chị cong lên một nụ cười nhẹ, môi cô rơi xuống vành tai đàn em: "Đó là lý do tại sao em nên luyện tập nhiều hơn. Rõ ràng chỉ mới hai lần mà em đã mất sức rồi."
Khoảnh khắc tiếp theo, đàn em bị hôn đến mức không nói nên lời.
Cô bé rất hâm mộ nhìn đàn chị, đàn em trong phim. Khi nào nàng và chị mới có thể hôn môi nha?
Cô bé chán nản lăn lộn ở trên giường mấy lần rồi tiếp tục nhấn nút phát.
Trong phim hiện lên cảnh quần áo vứt bừa bãi trên tấm thảm cao cấp. Hai người hôn nhau rồi đi vào phòng tắm, từ bên trong truyền đến những tiếng thở hổn hển không thể diễn tả được, cùng với giọng nói đứt quãng làm nũng của đàn em, xen lẫn tiếng nước róc rách. Cô bé cũng không thể nghe rõ được.
"Chị ơi, không cần phải nhìn vào gương, ô ô ~” Giọng nói đứt quãng của đàn em, trong chốc lát đã bị tiếng nước bao phủ.
Cô bé lại xem không hiểu được, tại sao lại không cần phải nhìn vào gương? Hơn nữa còn không phải chỉ là tắm rửa thôi sao? Tại sao đàn em lại thở hổn hển như thế này? Ôn Cẩn hoàn toàn không hiểu.
“Chị ơi, trên này lạnh quá, chị dừng lại đi.” Giọng đàn em xuyên qua màn nước truyền đến, dường như còn mỏng manh hơn trước.
"Em không thích ở đây à? Vậy thì đi vào bồn tắm đi." Giọng nói của đàn chị không còn lạnh lùng nữa mà có chút dồn dập, sau đó lại vang lên tiếng giọt nước rơi xuống.
Tiếng nước tắm kéo dài rất lâu, cô bé cảm thấy có gì đó không thích hợp, bản thân nàng xem lại không thể hiểu được chuyện này, nàng cũng không phải lúc nào cũng có thể hỏi ý kiến dì Lưu. Cô bé có chút bực bội lăn lộn vài vòng trên giường, nhỏ giọng rầm rì: "Cái gì vậy chứ, cũng không diễn cho rõ ràng, rốt cuộc ở trong phòng tắm xảy ra chuyện gì?"
Tuy nhiên, không ai cho cô bé một câu trả lời. Màn hình chuyển sang cảnh buổi sáng ngày hôm sau, đàn em dường như đã cạn kiệt sức lực ngay cả quần áo cũng được đàn chị ôm vào lòng mặc giúp. Ăn sáng xong, đàn em cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi mà cùng đàn chị bước ra khỏi phòng.
Đàn chị nhìn thấy đàn em vẫn khó chịu, nghĩ đến hành động tối qua cô đã làm, dịu dàng nói: "Chị đưa em về được không? Nếu người khác phát hiện thì để cho họ biết. Dù sao em cũng là bạn gái của chị.”
Đàn em nhướng mày lắc đầu: "Không được, nếu như bị mọi người đều biết thì sẽ không thú vị nữa. Giống như bây giờ chị không thấy càng kích thích hơn sao?"
Ánh mắt của đàn chị hơi tối sầm lại nếu hiện tại là nằm ở trên giường, mèo con chắc chắn sẽ không dám nói như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ trắng nhỏ: Xem không hiểu, thật sự xem không hiểu! Thật sự quá mức thâm sâu!