Quả nhiên, khi chiếc Maybach chuẩn bị tiến vào khuôn viên, nàng nhìn thấy chiếc BMW của Thẩm Hàm Chi đậu ở cửa. Thẩm Hàm Chi nhanh chóng xuống xe, vẫy vẫy tay chào xe Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ở trong xe, ánh mắt có chút sáng lên, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, bình tĩnh mở cửa kính xe, hỏi: "Thẩm tổng có tìm tôi có việc gì không? Sáng sớm đã đợi ở đây."
"Đúng vậy, chị có việc phải làm. Tiểu Cẩn, em có rảnh không?" Thẩm Hàm Chi vội vàng nói.
"Tôi và Thẩm tổng quen thuộc lắm sao?" Ôn Cẩn cười như không cười nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.
"Rất quen thuộc." Cô quá quen thuộc với thỏ con này, đến nỗi cô biết chính xác nơi nào có nốt ruồi trên cơ thể thỏ con.
Nhìn thấy cô đứng đó chân tay luống cuống, Ôn Cẩn có chút mềm lòng, mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, nói: "Cũng được, một lát nữa tôi còn có việc, Thẩm tổng có thể đợi tôi ở phòng họp nhỏ ngày hôm qua."
Nói xong, Ôn Cẩn đóng cửa sổ xe, chiếc Maybach nghênh ngang chạy đi.
Vẻ mặt Thẩm Hàm Chi cuối cùng cũng có vẻ vui vẻ, mặc dù cô không biết tại sao thỏ con lại phớt lờ mình, nhưng chỉ cần thỏ con bằng lòng gặp cô là được.
Thẩm Hàm Chi vội vàng lái xe đi theo nàng, khi cô bước vào phòng chờ, một nhân viên nhanh chóng rót trà cho cô, sau đó Tiểu Trần mang các loại đồ ăn nhẹ có hạt và đĩa trái cây vào.
Thẩm Hàm Chi nhìn đồ ăn trên bàn, nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Thỏ con hình như đang đút cho cô?
Trong lòng cô thoáng yên tâm một chút, chẳng qua đợi cả một buổi sáng trôi qua, Thẩm Hàn đều đã sắp héo mòn, thỏ con tại sao còn không để ý tới cô?
Đúng lúc Thẩm Hàm Chi đang dựa lưng vào ghế sofa không có tinh thần thì Ôn Cẩn bước vào.
Nàng lịch sự mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, nói: "Thẩm tổng, cô đã đợi lâu rồi, có chuyện gì muốn nói thì bây giờ có thể nói rồi."
Thẩm Hàm Chi nhìn thư ký bên cạnh Ôn Cẩn, cũng không thèm để ý tới thư ký, trực tiếp nói thẳng: "Tiểu Cẩn, chị nhớ em."
Bàn tay Ôn Cẩn đang đặt bên hông đột nhiên nắm chặt, nàng cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn lao vào trong vòng tay Thẩm Hàm Chi.
"Thẩm tổng đang nói đùa. Hôm qua chúng ta mới gặp nhau lần đầu, có chuyện gì vậy? Thẩm tổng muốn theo đuổi tôi?" Ôn Cẩn cố ý nói với giọng điệu đùa giỡn.
"Tiểu Cẩn, chị không biết vì sao em không muốn nhận chị, nhưng mà chị nguyện ý chờ đợi, theo đuổi em lần nữa cũng được, chỉ cần em đồng ý." Thẩm Hàm Chi tiếp tục nói.
Tiểu Trần vẫn luôn ở bên cạnh quan sát sắc mặt của bà chủ, đợi bà chủ biến sắc mặt, bản thân sẽ vội vàng chạy tới đuổi người đi.
Tuy nhiên, Ôn Cẩn lại nhìn Thẩm Hàm Chi với nụ cười trong mắt: "Chị định đuổi theo tôi như thế nào?"
"Em muốn chị theo đuổi thế nào thì chị sẽ theo đuổi em thế đó." Thẩm Hàm Chi không có chút tự tin nào nói. Trước kia thỏ con cái gì cũng đều không biết, bản thân hoàn toàn là một bên nuôi thỏ con một bên yêu đương với thỏ con, huống chi cô và thỏ con vẫn là vợ vợ hợp pháp, bởi vậy Thẩm Hàm Chi đối với việc theo đuổi người khác thật ra không có kinh nghiệm gì.
"Nghe vào chẳng có chút thành ý nào cả. Thẩm tổng không có kế hoạch theo đuổi người khác à?" Ôn Cẩn nhướng mày hỏi.
"Vậy chiều nay em có muốn đi xem phim với chị không?" Thẩm Hàm Chi phải nhịn rất lâu mới được nói một câu.
Ôn Cẩn cười khẽ không ngừng, Tiểu Trần cảm thấy lần này Thẩm Hàm Chi nhất định sẽ bị mắng, nói không chừng bà chủ của bọn họ sẽ không hợp tác với bên kia nữa.
Tuy nhiên, giây tiếp theo Ôn Cẩn lại gật đầu: "Được thôi, Thẩm tổng, chờ tôi một chút. Tôi quay lại văn phòng lấy đồ. Không phải hôm qua chị nói muốn đãi tôi một bữa sao?"
"Đúng vậy, chị đã nói." Thẩm Hàm Chi vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Ôn Cẩn.
Sự tương tác giữa hai người khiến Tiểu Trần nhìn đến ngây ngẩn cả người. Bà chủ tính tình không tốt của mình lại đồng ý đi xem phim với đối phương? Tiểu Trần có chút hoài nghi về cuộc sống.
Thẩm Hàm Chi rất vui vẻ chờ Ôn Cẩn ở bên ngoài, nhìn thấy Ôn Cẩm đi ra, hai ánh mắt càng trở nên sáng rực.
"Tiểu Cẩn, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, vậy còn con của chúng ta thì sao?" Thẩm Hàm Chi cười hỏi. Một ngày không gặp nhóc con, lúc này lại có chút nhớ.
Ôn Cẩn khẽ nhếch môi, nhướng mày nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, "Thẩm tổng nói đùa, Mộc Mộc là con gái của tôi, chúng ta khi nào thì có con rồi?"
"Chính là Mộc Mộc a, Tiểu Cẩn, em đừng có trêu chọc chị nữa, chị nhìn ra được em chính là Tiểu Cẩn." Thẩm Hàm Chi tiến tới nắm lấy Ôn Cẩm tay, nhưng lại bị Ôn Cẩn né tránh.
"Thẩm tổng, xin chị hãy chú ý lời nói của mình, nếu chị còn nói nhảm nữa, tôi sẽ không đi ra ngoài với chị." Ôn Cẩn nhướng mày cười, vẻ mặt lười biếng.
"Được rồi, nếu em không muốn thì chị sẽ không nắm tay em nữa." Thỏ con xấu tính đúng là keo kiệt, ngay cả tay cũng không cho mình chạm vào.
Hai người đi xuống lầu vừa cười vừa nói, thư ký và trợ lý của Ôn Cẩn nhìn nhau, vẻ mặt của cả hai đều như đang hóng hớt chuyện.
Bà chủ từ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Trước đây có một nam nhân muốn theo đuổi bà chủ, bà chủ cũng chưa bao giờ nở nụ cười với người ta.
Thẩm Hàm Chi mở cửa xe, để Ôn Cẩn ngồi ở ghế phụ, còn mình thì lái xe vào thành phố: "Lát nữa chúng ta đi ăn quán ăn riêng ở phố thương mại nhé? Em nhất định sẽ thích."
"Thật sao? Thẩm tổng giống như đối với sở thích của tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay?" Ôn Cẩn dựa vào ghế liếc nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.
"Đó là chắc chắn rồi, Tiểu Cẩn, chị xin lỗi em được không? Đừng tức giận, chị thật sự rất nhớ em." Thẩm Hàm Chi vừa lái xe vừa nói.
Ôn Cẩn có chút nắm chặt đầu ngón tay, vẻ mặt không thay đổi nói: "Thẩm tổng nói đùa rồi. Hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, chị làm gì mà phải xin lỗi?"
Thẩm Hàm Chi bĩu môi, thỏ con bây giờ quá mạnh mẽ, ngay cả lời cô nói cũng không nghe.
"Vậy được rồi, không muốn thừa nhận thì không thừa nhận." Thẩm Hàm Chi có chút chán nản, vì vậy sau đó trên đường đi cô không nói lời nào nữa, tập trung lái xe.
Ôn Cẩn thấy Thẩm Hàm Chi im lặng, hơi mím môi. Vì sao chị lại không để ý đến mình? Có phải chị tức giận vì những gì mình vừa nói không? Mình có nên dỗ dành chị một chút không? Chị sẽ không thực sự bỏ mặc mình, phải không?
Trong lúc Ôn Cẩn đang suy nghĩ lung tung thì Thẩm Hàm Chi đã đỗ xe, mỉm cười với Ôn Cẩn bên cạnh: "Tiểu Cẩn, chúng ta tới rồi."
Khi cô nhìn Ôn Cẩn, cô thấy Ôn Cẩn đang ngơ ngác nhìn cô. Nụ cười trong mắt Thẩm Hàm Chi càng đậm hơn, nhưng cô cũng không vạch trần chiêu trò của thỏ con.
Ôn Cẩn mím môi, trong lòng thầm nghĩ mình quá sơ suất, vừa rồi bị chị bắt được, bây giờ chị càng xác định mình chính là Ôn Cẩn, nhưng may mắn là chị không có vạch trần, nên nàng vẫn có thể giả vờ như không biết chị.
"Đi thôi, chúng ta đi lên phòng trên lầu đi." Thẩm Hàm Chi cười nói.
"Thẩm tổng, chị có thường xuyên ăn cơm ở đây cùng người khác không?" Ôn Cẩn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng Thẩm Hàm Chi lại nghe thấy trong đó có vị chua.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Ôn Cẩn: "Không có, chị không có nhiều bạn bè, có lúc không muốn nấu ăn nên sau giờ làm việc chị sẽ tự mình đến ăn. Những người phục vụ ở đây đều quen thuộc với chị."
Ôn Cẩn gật đầu, trong mắt hiện rõ ý cười: "Như vậy cũng khá tốt."
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc lắc đầu,
thỏ con xấu tính máu ghen còn rất lớn.
"Ăn đi, chị nhớ rõ em trước kia rất thích mì trứng cua." Thẩm Hàm Chi nhìn vào Ôn Cẩn cười nói.
Ôn Cẩn nhấp một ngụm, đè nén cảm xúc mình, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho chị như vậy, nếu không lần sau chị lại không từ mà biệt, nàng và bảo bối sẽ phải làm gì bây giờ?
Thấy Ôn Cẩn không nói gì, Thẩm Hàm Chi cũng bắt đầu ăn. Cô cũng bóc tôm cho thỏ con như trước, bóc thịt tôm ra bát nhỏ, đưa cho Ôn Cẩn: "Tiểu Cẩn, ăn tôm đi."
"Cám ơn." Ôn Cẩn cắn môi dưới, miễn cưỡng đè nén cảm xúc. Chị cũng thật là, vẫn dịu dàng giống như trước, bản thân mình gần như lại nhịn không được.
Ôn Cẩn tự nhắc nhở mình bây giờ là nàng một ngự tỷ lạnh lùng, không phải thỏ trắng nhỏ, nàng thậm chí còn chuẩn bị một món quà lớn cho chị, dù như thế nào cũng phải đợi chị nhận được quà thì mới có thể tha thứ chị.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Hàm Chi dẫn Ôn Cẩn đi xem phim, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Ôn Cẩn.
Nhìn những món ăn vặt đó, mắt Ôn Cẩn hơi đỏ lên, từ khi Thẩm Hàm Chi biến mất, nàng đã rất ít khi ăn những thứ này.
Thẩm Hàm Chi chọn bộ phim có thể loại hài nhẹ nhàng, cốt truyện hơi nhàm chán.
Trước mặt có một cặp đôi đang hôn nhau. Thẩm Hàm Chi lén nhìn thỏ con bên cạnh thì thấy thỏ con đang nhìn thẳng vào màn hình lớn, ánh mắt vẫn luôn chăm chú vào trên màn hình lớn.
Thẩm Hàm Chi bĩu môi, tuy rằng hôn ở nơi công cộng không tốt, nhưng mà dựa vào nhau xem phim vẫn là được. Thỏ con ngồi ngay ngắn như vậy, căn bản không có chút ý tứ gì muốn dựa vào mình, Thẩm Hàm Chi cảm thấy có chút mất mát.
Ôn Cẩn không biết Thẩm Hàm Chi đang suy nghĩ gì, liền cầm bỏng ngô ăn. Những thứ trước kia vốn dĩ cảm thấy vô vị bởi vì có Thẩm Hàm Chi ở bên cạnh mà một lần nữa có hương vị.
Sau khi xem phim xong, đồ ăn vặt Thẩm Hàm Chi mua về đã ăn gần hết.
Ôn Cẩn kỳ thực trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Chờ bộ phim kết thúc, Thẩm Hàm Chi còn đang suy nghĩ còn có thể hẹn Ôn Cẩn làm gì nữa, nhưng Ôn Cẩn ở bên cạnh đã đứng dậy mỉm cười: "Tôi ở cạnh Thẩm tổng cả buổi chiều, nhưng tôi còn có việc phải làm bên khuôn viên nên tôi phải quay lại trước."
"Ồ, được rồi, vậy để chị lái xe đưa em về." Thẩm Hàm Chi nói không có tinh thần gì nói, thỏ con liền phải rời đi rồi sao? Chỉ mới có một được một lát thôi mà, Thẩm Hàm Chi vẫn luôn cảm thấy thời gian ở bên cạnh thỏ con còn chưa đủ.
Ôn Cẩn mỉm cười với Thẩm Hàm Chi: "Thẩm tổng, không cần đâu. Tôi đã bảo thư ký tới đón tôi rồi. Đã giờ này rồi, Thẩm tổng không trở về công ty của mình xem một chút sao?"
"Được rồi." Thẩm Hàm Chi héo úa trả lời, ở công ty nhỏ của mình thì có gì đáng để xem chứ? Cô nhớ thỏ con cũng nhớ nhóc con.
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Thẩm Hàm Chi, Ôn Cẩn cũng cảm thấy gần như giống vậy, mỉm cười với Thẩm Hàm Chi nói: "Thẩm tổng buổi trưa đã mời tôi đi ăn cơm, theo phép lịch sự, buổi chiều tôi mời Thẩm tổng đến dùng cơm với tôi ở bên nhà máy rượu, không biết Thẩm tổng Thần có thời gian không?"
"Có, có, vậy lát nữa gặp lại." Thẩm Hàm Chi lưu luyến nhìn theo Ôn Cẩn. Cô thật muốn ôm thỏ con vào trong lòng mà hôn.
"Được, gặp lại sau."
Ôn Cẩn đi ra bên ngoài rạp chiếu phim, Thẩm Hàm Chi cũng đi theo phía sau nàng ra ngoài, mãi đến khi nhìn thấy thỏ con lên xe, Thẩm Hàm Chi mới lái xe đến công ty.
Bây giờ cô không còn động lực làm việc, cô chỉ muốn ở cùng thỏ con và nhóc con. Khoảng bốn giờ chiều, Thẩm Hàm Chi đến công ty, đúng lúc bắt được không ít nhân viên đang lười biếng, nhóm nhân viên thấy sếp đến đều vội vã trở về cương vị làm việc và thực hiện nhiệm vụ của mình.
Thư ký Vương vội vàng đi tìm Thẩm Hàm Chi, "Thẩm tổng, chúng ta đã ký hợp đồng với bên khuôn viên đồn điền, đối phương đã cho chúng ta quyền hành và tự do rất lớn, hơn nữa giá cả cũng cao hơn giá thị trường 20%."
Thẩm Hàm Chi gật đầu, trong mắt mỉm cười, cho nên lần này cô có thể ăn cơm mềm của thỏ con sao? Vậy thì mình phải ăn thật ngon mới được.
"Được rồi, chúng ta nhất định phải coi trọng đầy đủ đến vấn đề này. Chúng ta không thể nới lỏng yêu cầu của mình chỉ vì đối phương cho chúng ta mức độ tự do cao. Chúng ta nhất định phải kiểm soát chặt chẽ, trong vòng hai ngày nữa phải đưa cho tôi kế hoạch cụ thể." Thẩm Hàm Chi dặn dò, chuyện của vợ mình chính là chuyện của mình, nhưng không thể nhìn chằm chằm được.
"Yên tâm đi, Thẩm tổng, đám người Tiểu Lục đã có tiến triển rồi, ước chừng nhanh nhất là vào sáng mai sẽ có bản kế hoạch."
"Được rồi, vất vả cho cậu rồi. Cậu đi làm việc đi." Thẩm Hàm Chi và Thư ký Vương nói xong chuyện này, liền để cho Thư ký Vương ra ngoài làm việc.
Một cuộc thảo luận sôi nổi bắt đầu trong nhóm nhỏ của công ty.
[Làm tôi sợ chết khiếp. Ai nói hôm nay Thẩm tổng sẽ không đến?】
[Tôi cũng vậy, đang chơi game và đẩy trụ. "Bang", Thẩm tổng mở cửa bước vào.]
[Đúng vậy, người ở cửa thậm chí còn không nhắc nhở chúng ta.】
[Chết tiệt, đó có thể là một lời nhắc nhở sao? Âm thanh trò chuyện của các người rất lớn.】
[Tôi thực sự ghét việc sếp đến kiểm tra trước khi tan sở, ô ô ~】
【Tôi cũng vậy. 】
[ Cũng còn may hôm nay Thẩm tổng không nói gì, nếu không mọi người khó mà giữ thể diện, thật sự là khó khăn quá mà. 】
Trong lòng Thẩm Hàm Chi bây giờ tất cả đều là thỏ con và nhóc con, làm gì còn tâm trạng mà đi quản lý đám nhân viên trong công ty lười biếng chứ? Suy cho cùng, chỉ cần công việc được hoàn thành thì lười biếng là một trạng thái bình thường của cuộc sống.
Cô xem văn kiện một lúc rồi bắt đầu mong chờ thời gian nhanh chóng đến lúc năm giờ. Đúng 5 giờ cô bắt đầu xuất phát, cô thực sự nhớ nhóc con rất nhiều.
Cuối cùng, lúc năm giờ, Thẩm Hàm Chi rời khỏi công ty, các nhân viên đều có chút bối rối, rốt cuộc thì gần tan sở sếp đến, như vậy khẳng định là muốn kiểm tra những người lười biếng, bây giờ sếp lại về sớm, không có khả năng cứ đi về như vậy, thế là mọi người lại bắt đầu thảo luận trong nhóm.
[Chờ lát nữa tan làm đúng giờ, tôi có cảm giác Thẩm tổng lát nữa sẽ quay trở lại tóm gọn một mẻ. Sẽ thật xấu hổ nếu chúng ta đi về sớm hơn mười phút và chạm phải nhau]
[Tôi cũng cảm thấy như vậy. Thẩm tổng đã có tâm trạng không tốt trong hai ngày qua. Tôi khuyên mọi người nên thành thật một chút. 】
[Đúng vậy, mau chóng làm việc đi. 】
Kết quả là nhân viên cẩn thận làm việc đến sáu giờ, Thẩm Hàm Chi cũng không có quay trở lại.