• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Việc này có chút phức tạp, nhưng Tiểu Cẩn, dì vẫn không yên tâm khi con ở lại đây một mình, tối nay dì sẽ mang Lưu Xán đến đây, cùng dì sống ở đây.” Lưu Phương muốn ở trong biệt thự quan sát mấy ngày. Muốn quan sát Thẩm Hàm Chi thật kỹ càng một chút, xem người này rốt cuộc có thể dựa dẫm vào hay không?

"Dạ được, con vẫn còn chưa gặp được cô ấy." Ôn Cẩn cười nói.

“Con bé có vấn đề về trí tuệ, giống như một đứa trẻ vậy, nhưng dì sẽ để mắt tới con bé, sẽ không gây thêm phiền phức cho Thẩm tổng.”

"Không phiền toái." Ôn Cẩn nói xong lại nghĩ tới vấn đề của mình, mở điện thoại ra, đỏ mặt bấm vào đoạn video kia, đưa điện thoại cho Lưu Phương xem.

Con gái của Lưu Phương đã lớn như vậy, đương nhiên biết trên phim là đang diễn ra chuyện gì. Bà nhìn Ôn Cẩn, chần chừ muốn nói lại thôi, đứa trẻ này không có mẹ, có rất nhiều vấn đề về phương diện sinh lý đều vẫn còn ngây thơ trong sáng.

Lưu Phương sắp xếp lại lời nói, lúc này mới mở miệng: “Chuyện mà hai nữ chính trên phim làm, cũng giống như giữa người bạn gái của nhau, hoặc là giữa vợ vợ, bọn họ đều có thể làm loại chuyện này. Loại chuyện này rất thân mật, bởi vậy nhất định phải cẩn thận. "

Cô bé vẫn như lọt vào trong sương mù, nhưng nếu giữa vợ vợ với nhau đều có thể làm được điều đó, vậy không phải là nàng và chị cũng có thể làm như vậy sao?

“Con và chị cũng có thể làm vậy sao?” Cô bé mắt sáng lên. Nàng cũng muốn thân mật với chị!

Lưu Phương bị câu hỏi của nàng chặn lại, suy nghĩ hồi lâu mới quay lại: “Theo lý thì có thể, nhưng Tiểu Cẩn, con có chắc rằng mình thật sự thích Thẩm Hàm Chi không?"

"Dạ, con thích chị, muốn mãi mãi được ở bên cạnh chị." Ôn Cẩn gật đầu, ánh mắt sáng ngời nói.

Lưu Phương không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày mà Ôn Cẩn lại thích Thẩm Hán Chi đến như vậy, bất quá bà lại có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất điều này chứng tỏ Ôn Cẩn mấy ngày nay ở đây sống rất tốt.

“Đúng rồi, dì Lưu, con thấy trên phim các cô gái hôn nhau, con và chị cũng có thể sao?” Cô bé tiếp tục hỏi.

“Theo lý thì các con là quan hệ vợ vợ với nhau, tất cả những chuyện muốn làm đều có thể làm, hơn nữa điều đó đều là hợp pháp.” Dì Lưu giải thích nói.

Ôn Cẩn càng vui vẻ hơn, bởi vì sau này nếu như làm cho chị tức giận, nàng không những có thể rúc vào lòng chị làm nũng để chị nguôi giận, mà còn có thể hôn chị.

"Vậy, vậy thì "làm" lại có ý gì hả dì Lưu? Trên phim diễn con không hiểu được cảnh đó, cho dù camera đã zoom cận cảnh, con cũng không nhìn rõ nữa.” Cô bé rất không hài lòng với bộ phim truyền hình đó, tiếp tục lải nhải nói chuyện

Dì Lưu cười ngượng ngùng. Phim truyền hình không chiếu rõ chi tiết, nếu không chừng đã bị đưa ra khỏi kệ, còn có thể phát sóng được sao?

"Việc này có chút phức tạp, Tiểu Cẩn dù sao thì con cũng là omega. Nếu sau này con và Thẩm Hàm Chi thật sự thích nhau, Thẩm Hán Chi sẽ chủ động làm việc này, con không cần lo lắng, đến lúc đó tự nhiên con sẽ biết." Trước tiên Lưu Phương chỉ có thể giải thích như vậy, dù sao nói quá nhiều trong một lần, Ôn Cẩn dễ dàng không hiểu được.

“Được.” Ôn Cẩn ngây thơ ngơ ngác gật đầu, nghĩ thầm sẽ có cơ hội hỏi Thẩm Hàm Chi xem chị có thể “làm” hay không.

Thẩm Hàm Chi tìm kiếm thỏ con quanh một vòng, nhưng không thấy ai cả, cô cũng không biết thỏ con đang học riêng ở đâu, cô dứt khoát đợi thỏ con ở sảnh tầng một. Quả nhiên, một lúc sau, thỏ con đã

đi ra từ trong phòng Lưu Phương.

Ôn Cẩn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ở trong phòng khách, vội vàng đi tới bên cạnh Thẩm Hàm Chi: “Chị."

"Ừ, em ngủ ngon không? Chúng ta đến thư phòng học bài." Thẩm Hàm Chi nắm lấy tay thỏ con, nhéo nhéo.

“Ngủ ngon.” Ôn Cẩn ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi, xác nhận nàng cùng Thẩm Hàm Chi có khả năng sẽ làm được rất nhiều chuyện thân mật, tâm tình của cô bé cũng càng tốt hơn.

Thẩm Hàm Chi đứng dậy, xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, nắm tay cô bé lên lầu, buổi chiều chủ yếu dạy cho cô bé một số từ thông thường, Thẩm Hàm Chi cảm thấy như vậy là được rồi. Còn về những kiến thức nghiêm túc vẫn là cần tìm một gia sư đến dạy cho cô bé.

Cô yêu cầu cô bé làm theo những gì cô viết, đồng thời gửi tin nhắn WeChat cho Chu Đan Thanh, nhờ cô ấy tìm một giáo viên vỡ lòng cho Ôn Cẩn, muốn một nữ omega. Rốt cuộc, cô bé cũng không quen thuộc với chuyện đời và Thẩm Hàm sợ tìm người khác giới làm giáo viên, cô bé sẽ bị bắt nạt.

Khoảng năm giờ chiều, Lưu Phương lại cưỡi lừa điện vội vã đón Lưu Xán từ trường học của con gái, cô gặp cô giáo Ngô đang tiễn học sinh tan học.

Cô giáo Ngô nhìn thấy Lưu Phương, lại nhắc nhở: "Mẹ của Lưu Xán, nhớ rõ phải đóng học phí. Tuần này sẽ sớm kết thúc, nếu không đóng học phí, trường học có khả năng bị loại trừ người.”

"Được rồi, cô Ngô, hôm nay tôi nhất định sẽ gom đủ tiền, xin lỗi đã làm phiền cô rồi." Lưu Phương vội vàng nói.

Trên đường về, Lưu Phương không ngừng nghĩ đến tiền bạc, vì con gái cho dù bị người coi thường thì cứ coi thường đi, hiện tại chỉ có thể đến tìm Thẩm Hàm Chi ứng trước tiền lương tháng này.

Ở ghế sau của Lưu Phương, Lưu Xán vẫn đang vui vẻ kể cho Lưu Phương nghe chuyện ở trường: “Mẹ ơi, hôm nay cô dạy chúng con làm bánh quy, con được cô giáo khen. Bánh quy nhỏ giòn, xốp, ăn ngon lắm. Bất quá đã bị các bạn cùng lớp đã ăn hết rồi ".

"Được rồi, con hãy hòa thuận với các bạn cùng lớp nhé, Tiểu Xán. Tối nay chúng ta sẽ ở lại nơi làm việc của mẹ. Con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không được chạm vào hay là chạy lung tung. Công việc này đối với chúng ta rất quan trọng." Lưu Phương dặn dò con gái.

"Dạ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ." Lưu Xán gật đầu đồng ý.

Đến biệt thự thì đã gần sáu giờ chiều, Thẩm Hàn Chi và Ôn Cẩn đã ăn cơm xong, hai người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghỉ ngơi xem Peppa Pig.

Lưu Phương dẫn Lưu Xán vào biệt thự, Lưu Xán mở to mắt nhìn biệt thự, "Mẹ, nơi này thật lớn nha."

"Đây là nơi mẹ thường làm việc. Nhanh chào chị đi." Lưu Phương vội vàng nói.

"Chào chị Thẩm, chào em Ôn Cẩn." Có lẽ vì ở trong hoàn cảnh xa lạ nên Lưu Xán có vẻ hơi dè dặt.

"Xin chào, mau tới đây ngồi đi." Thẩm Hàm Chi cười cười nói.

"Không cần đâu, Thẩm tổng, cứ để con bé về phòng của tôi đi. Tiểu Xán, đi thôi, mẹ đưa con về phòng trước." Lưu Phương nói rồi dẫn con gái về phòng.

"Mẹ, nơi này tốt hơn nhà của chúng ta." Lưu Xán nhìn phòng, vui vẻ nói, chẳng qua vừa rồi đang chiếu phim hoạt hình Peppa Pig ở bên ngoài, Lưu Xán cũng muốn xem.

"Mẹ, con có thể ra ngoài xem Peppa Pig được không? Con thấy em Ôn Cẩn cũng đang xem." Lưu Xán vừa kéo vạt áo của Lưu Phương vừa hỏi.

"Con hãy ngoan ngoãn chút, đây là nơi mẹ làm việc, con

không thể tùy tiện như ở nhà được. Mẹ mở điện thoại, con cũng có thể cầm xem giống như vậy.” Lưu Phương vội vàng nói.

"Ồ." Lưu Xán có chút thất vọng đáp lại. Cô ấy thực ra thích chơi đùa với bạn bè cùng chang lứa, nhưng những người hàng xóm giống cô ấy ở nhà đều tránh mặt cô ấy, còn có người thầm mắng cô ấy là kẻ ngốc hoặc kẻ tâm thần. Những điều này cô đều biết nhưng cô không dám nói với mẹ.

Lưu Phương an ủi con gái, cắn chặt răng rồi rời khỏi phòng, chuyện về học phí bà cần thiết phải nói.

May mắn thay, khi Lưu Phương đi ra ngoài, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn vẫn còn ở trong phòng khách.

Thấy Lưu Phương do dự không muốn nói lại thôi, Thẩm Hàm Chi liền dứt khoát hỏi: "Dì Lưu, có chuyện gì à?"

Lưu Phương đan hai tay vào nhau trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: “Quả thực có một việc tôi thực sự không có biện pháp nào, Thẩm tổng, tôi có thể ứng trước tiền lương tháng này được không? Học phí kỳ này của Lưu Xán tôi còn chưa có gom đủ, tôi thực sự xin lỗi vì ngay khi vừa đến đây tôi đã yêu cầu cô cho tôi được ứng trước tiền lương..."

Thẩm Hàn Chi nhìn thấy Lưu Phương lúc nói chuyện tay run run, vội vàng đáp: "Không thành vấn đề, tôi còn tưởng là có chuyện gì, đợi lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý chuyển tiền vào thẻ của dì."

"Cảm ơn, thật sự cảm ơn. Tôi đã gây thêm rắc rối cho cô rồi, Thẩm tổng." Lưu Phương ngượng ngùng nói.

"Không sao đâu. Mọi người đều sẽ có thời điểm khó khăn trong việc giải quyết mọi việc. Hơn nữa, dì là người nhà Tiểu Cẩn, sau này nếu có khó khăn gì có thể trực tiếp nói với tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ." Thẩm Hàm Chi cười nói.

"Đúng vậy, dì Lưu, chị là người rất tốt bụng, nhất định sẽ giúp chúng ta." Ôn Cẩn ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi đưa tay nhéo nhéo ngón tay của thỏ nhỏ.

"Được rồi, vậy tôi xin phép về phòng trước để ở cạnh Lưu Xán." Lưu Phương nói.

"Dì Lưu, lấy đĩa salad trái cây này đem cho Lưu Xán ăn đi. Tôi và Tiểu Cẩn làm hai đĩa, nhiều quá không ăn hết."

Thẩm Hàm Chi nói, cầm đĩa salad trái cây lên đưa cho Lưu Phương.

"Này, cảm ơn Thẩm tổng." Lưu Phương cười nói.

Lưu Phương bưng đĩa trái cây trở về phòng, nhìn thấy con gái nằm trên giường xem Peppa Pig, trong lòng Lưu Phương mềm nhũn. Đây không phải lần đầu tiên bà nhờ vả người khác vì con gái, chẳng qua lần này thuận lợi hơn mỗi lần trước đây, Lưu Phương đều rất biết ơn Thẩm Hàm Chi.

Bà mỉm cười với con gái và nói: "Tiểu Xán, con lại đây ăn trái cây đi, chị Thẩm đã đưa cho con."

“Dạ.” Lưu Xán đứng dậy khỏi giường, ngồi vào bàn ăn, ánh mắt sáng ngời nhìn Lưu Phương, “Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

"Được, mẹ cũng ăn với con." Lưu Phương đang nói chuyện, điện thoại của bà có tin nhắn, một vạn nhân dân tệ đã được gửi vào thẻ của bà.

Khi Lưu Phương thấy đó là một vạn nhân dân tệ, bà cảm thấy công việc của mình quá nhẹ nhàng và bà cảm thấy xấu hổ khi nhận số tiền lớn như vậy từ Thẩm Hàm Chi. Lưu Phương suy nghĩ rằng ngoài việc chăm sóc Ôn Cẩn, bà có thể sẽ làm thêm một số việc gì đó. Bà cũng có thể giúp đỡ Dương Mạn và những người khác nếu có công việc khác trong biệt thự.

Lưu Xán hoàn toàn không biết Lưu Phương đang lo lắng điều gì, trong thế giới của cô, mỗi ngày cô chỉ cần vui vẻ chơi đùa cùng các bạn cùng lớp, ăn đồ ăn ngon và xem phim hoạt hình hay, cô không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì khác. Hơn nữa cô cũng không hiểu tại sao người lớn đôi khi lại cau mày? Dù sao thì ngày nào cô ấy cũng vui vẻ.

"Mẹ, trái cây này ngon quá. Các chị thật tốt bụng." Lưu Xán vừa ăn vừa nói.

Lưu Phương nhìn con gái, nhẹ nhàng thở dài. Có khi không hiểu gì cũng tốt. Mỗi ngày đều có thể sống thật vui vẻ, nếu có điều gì không vui, ngủ một giấc sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ qua đi. Bà chỉ là lo lắng mình già rồi rời đi, khi ấy sẽ không có ai chăm sóc con gái, bởi vậy nên bà muốn tiết kiệm thêm tiền và cho con gái vào cơ sở chuyên khoa, khi đó bà mới có thể yên tâm ra đi.

Ở bên kia, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩm đã trở về phòng tắm rửa, trong lúc Thẩm Hàm Chi đang tắm, cô lại bị hệ thống quấy rối, nói rằng hôm nay cô chưa nhận được giá trị tra A.

Thẩm Hàn Chi không kiên nhẫn tắt hệ thống, thay quần áo ngủ đi ra ngoài, đang suy nghĩ làm sao có thể nhận được giá trị tra A của hôm nay.

Cô suy nghĩ trong chốc lát, cô quyết định bắt đầu vào việc ăn cơm hôm nay. Thỏ con hình như không thích ăn ớt xanh nên lát nữa cô sẽ bắt đầu xuống tay từ ớt xanh.

Thẩm Hàm Chi nghĩ nghĩ rồi đi đến phòng cô bé, cô gõ cửa vài lần, giọng nói của cô bé từ bên trong truyền ra.

“Chị, không cần gõ cửa, chị cứ trực tiếp vào đi.” Cô bé mềm mại đáp.

Thẩm Hàm Chi chậm rãi đi đến bên giường, trong mắt mang theo ý cười. Ôn Cẩn đang ngồi trên giường đã tiến về phía Thẩm Hàm Chi, vòng tay ôm lấy eo Thẩm Hàm Chi, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi đưa tay xoa đầu cô bé. Cô rất hài lòng với biểu hiện của cô bé. Cô thích thỏ con bám lấy mình.

Thẩm Hàm Chi hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng đau dài không bằng đau ngắn, không bằng trước lấy được giá trị tra A sau đó sẽ dỗ dành thỏ con, khi chuẩn bị tốt cảm xúc, cô nhíu mày nói: “Chị đã nói với em tám trăm lần rồi là nên ăn nhiều ớt xanh, như vậy mới có dinh dưỡng, ai lại khiến em kén ăn như vậy!”

Cô bé vốn đang vùi mình trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi làm nũng, không nghĩ tới chị lại đột nhiên hung dữ với mình, có phải là vì bữa cơm chiều vừa mới ăn không? Cô bé cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà nàng lại không thể đoán ra là không đúng ở chỗ nào. Nói một cách hợp lý, chị có thể tức giận ngay tại chỗ trong bữa ăn, nhưng bây giờ cũng đã hơn một giờ rồi. Chị có phải đã mất bình tĩnh hơi muộn một chút?

Tuy nhiên, Ôn Cẩn đã quen với sự dịu dàng của Thẩm Hàm Chi, bây giờ cô đột nhiên trở nên hung dữ. Cô bé ủy khuất đến hốc mắt đỏ bừng lên, nàng hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị hung dữ với em.”

Nói xong, nước mắt cô bé xoạch xoạch rơi xuống, cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi mà nhỏ giọng nức nở lên.

Thẩm Hàm Chi trong lòng thầm mắng hệ thống, vội vàng ôm chặt thỏ con, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ trắng nhỏ: Chị rốt cuộc có thể "Làm” hay không?

Thẩm Hàm Chi: Thỏ trắng nhỏ cũng không thể học cái này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK