Thỏ con cuối cùng cũng đạt được 357 điểm, mặc dù không đạt được điểm đại học, nhưng vẫn không có vấn đề gì khi chọn trường chuyên khoa. Điểm số cuối cùng cũng tương tự như điểm của thỏ con trong một số cuộc mô phỏng, thỏ con vui vẻ đẩy ngã Thẩm Hàm Chi xuống trên giường. “Chị ơi, em đã thi đậu và có thể vào đại học."
Thẩm Hàm Chi ôm chặt thỏ con vào lòng, vuốt ve, hôn lên môi cô bé, hơi nhướng mày: “ Thỏ con của chị thật lợi hại.”
“Cảm ơn chị.” Thỏ con nằm trong lòng Thẩm Hàm Chi, rầm rì làm nũng.
Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con lên đùi mình, để cho thỏ con ngồi dậy, cúi người hôn lên khóe môi thỏ con, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cảm ơn chị, vậy thì thỏ con của chị có khen thưởng gì cho chị không?”
Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa nháy mắt với thỏ con, chóp tai thỏ con đỏ ửng mềm mại trong lòng Thẩm Hàm Chi. Nàng cúi người nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Thẩm Hàm Chi: “Chị bắt nạt em đi."
Nhớ tới cảnh tượng trong văn phòng ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ thỏ con đỏ bừng. Chị dụ dỗ nàng ngồi lên bàn làm việc, liền bắt nạt nàng. Cô bé chỉ cần nhớ lại đã trở nên mềm nhũn trong lòng của Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con mềm mại trong lòng, đôi mắt hơi cong lên, cúi người hôn lên vành tai thỏ, cố ý hỏi: “Thỏ con nhớ tới cái gì? Vành tai đều đỏ bừng như vậy?”
Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa đưa tay nhéo nhéo vành tai thỏ con, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.
Thỏ con vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, dụi dụi cô: “Chị xấu nên không có phần thưởng."
"Thỏ con keo kiệt như vậy sao? Chị đã giúp đỡ thỏ con nhiều như vậy, Thỏ con còn không cho chị ăn chút thịt thỏ nữa?" Thẩm Hàm Chi hôn lên vành tai đỏ bừng của cô bé, tiếp tục tự lẩm bẩm: " Vậy được rồi, nếu thỏ con đã keo kiệt như vậy, nên chị sẽ tự mình đi tìm thịt thỏ ăn.”
Nói xong, Thẩm Hàm Chi đặt thỏ con mềm mại lên giường hôn. Thỏ con chỉ còn sức vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, rên rỉ khi Thẩm Hàm Chi đè mình xuống giường hôn.
Lúc Thẩm Hàm Chi buông tha cho thỏ con đã là đêm khuya, thỏ con nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, cầm một chiếc cốc có hình con thỏ trắng trên đó, ngoan ngoãn uống nước ấm trong cốc.
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy trên cổ thỏ con có rất nhiều dâu tây nhỏ, đôi mắt hơi cong lên, đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của thỏ con, trêu chọc: “Thỏ con nên uống nhiều nước hơn mới được.”
Thỏ con rầm rì trừng mắt nhìn Thẩm Hàm Chi. Nàng vì sao lại thiếu nước, chị còn không biết rõ hay không.
Thỏ con không để ý tới Thẩm Hàm Chi nữa, uống gần hết cốc nước.
Thỏ con đặt chiếc cốc lên bàn cạnh giường ngủ, sau đó yếu ớt nằm trong vòng tay Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi hôn thỏ con trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Cẩn, ngoài thỏ con ra, em còn thích động vật nhỏ nào nữa?”
Thỏ con khẽ mở mí mắt nhìn vào Thẩm Hàm Chi, không hiểu tại sao Thẩm Hàm Chi lại đột nhiên hỏi nàng điều này, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đáp: “Mèo con và tiểu hồ ly cũng rất đáng yêu.”
Thẩm Hàm Chi hai mắt sáng lên, mỉm cười nói: “Thật sao? Chị nhớ rõ bộ đồ ngủ trong phòng thay đồ hình như có hai con vật nhỏ này, ngày mai thỏ con có thể mặc cho chị xem được không?”
Sau đó, cô bé mới hiểu bộ đồ ngủ mà Thẩm Hàm Chi đang ám chỉ là gì, lập tức chui vào lòng của Thẩm Hàm Chi với khuôn mặt đỏ bừng, từ sau khi lần đầu tiên, chị càng ngày càng tệ hơn.
Thẩm Hàm Chi trêu chọc làm thỏ con ngượng ngùng, lúc này đó mới buông tha cho thỏ con, dù sao cũng đã nếm qua mùi thịt làm sao có thể quen với việc ăn chay?
Thẩm Hàm Chi và thỏ con làm bậy suốt buổi trưa, mãi cho đến khi trời tối cũng chưa ăn cơm. Thẩm Hàm Chi để cho thỏ con ngủ một lúc, khoảng chín giờ, Thẩm Hàm Chi gọi thỏ con, bế thỏ con đi xuống lầu để tìm thức ăn.
Thỏ con nghĩ lúc này mọi người hẳn đã về phòng nghỉ ngơi, nên cũng không từ chối Thẩm Hàm Chi, hơn nữa chị thật sự khiến chân cô mềm đi, nàng cũng không muốn đi lại nên ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.
“Dẫn theo thỏ con của chị xuống lầu ăn cơm, có phải vẫn còn chưa tỉnh ngủ hay không?” Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con vẫn còn đang buồn ngủ trong lòng mình nhìn, cô bị bộ dáng buồn ngủ của con con chọc cười, sau đó bị thỏ con cắn một miếng vào căm.
"Thỏ con xấu tính, em còn học được cách cắn người à? Được rồi được rồi, không cười thỏ con của chị nữa, chúng ta xuống lầu đi." Thời điểm Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con xuống lầu, liền nhìn thấy Lưu Xán đang cùng Quan Tử Du vẽ tranh trên bàn trà trong phòng khách.
Lưu Xán đang trong kỳ nghỉ, cô ấy thường làm bài tập về nhà ở đây do giáo viên giao, ban ngày cô ấy chơi một mình trong phòng, dì Lưu bận việc trong biệt thự nên không thể chăm sóc cô ấy được nên Lưu Xán mới tự mình vẽ tranh. Có đôi khi xem phim hoạt hình trong phòng.
Thời gian Lưu Xán vui vẻ nhất chính là vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, Quan Tử Du đều dành thời gian đến thăm cô vào mỗi thứ bảy, chủ nhật, chơi cùng cô, thỉnh thoảng sẽ cùng cô xem phim hoạt hình. Lưu Xán thật sự rất thích người chị gái này.
Khi Thẩm Hàm Chi bế thỏ con xuống lầu, cô liền nhìn thấy Lưu Xán và Quan Tử Ngọc cũng đang ở trong phòng khách.
Thẩm Hàm cũng Chi không ngờ tới, nhưng so với thỏ con thẹn thùng không dám ngẩng đầu trong lòng mình, Thẩm Hàm Chi lại bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn mỉm cười chào Quan Tử Du: “Tử Du, cô lại đến chơi với Tiểu Xán à?"
"Ừ, hai người đang làm gì vậy?" Quan Tử Du mỉm cười hỏi Thẩm Hàm Chi.
"Ồ, tối nay tôi và Tiểu Cẩn chưa ăn cơm, chúng ta làm chút gì đó ăn. Cô và Lưu Xán thì sao? Có muốn cùng nhau ăn chút gì không?" Thẩm Hàm Chi khách khí hỏi.
"Không cần, Tiểu Xán và tôi cũng không làm phiền hai người nữa." Quan Tử Du nháy mắt với Thẩm Hàm Chi nói.
Trong thời gian năm này, Quan Tử Du hầu như tuần nào cũng đến đây, thế cho nên Thẩm Hàm Chi và Quan Tử Du cũng trở nên quen biết nhau, hiện tại bọn họ cũng có thể được xem như là bạn tốt.
Nhìn thấy Quan Tử Du trêu chọc mình, Thẩm Hàm Chi cũng không tức giận mà bước vững vàng ôm thỏ con trong lòng đến nhà ăn.
Ánh mắt của Lưu Xán cũng bị hai người Thẩm Hàm Chi thu hút, trước đây cô còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ôm Ôn Cẩn nhiều lần, Lưu Xán có chút ghen tị với Ôn Cẩn được chị gái ôm, nhưng cô lại không có.
Trẻ con chính là như vậy, nhìn thấy những đứa trẻ khác có, bản thân sẽ cảm thấy ghen tị, may mắn thay, Lưu Xán vẫn rất hiểu chuyện, ghen tị là ghen tị, nhưng mà cô chưa từng nói với ai. Cô ngước mắt nhìn về phía Quan Tử Du, suy nghĩ nếu như chị Quan có thể ôm cô một cái, cô chắc chắn sẽ hạnh phúc như Tiểu Cẩn.
Quan Tử Du nhìn thấy Lưu Xán đang nhìn mình, mỉm cười với Lưu Xán: "Sao vậy Tiểu Xán? Em đói à?”
Lưu Xán vội vàng lắc lắc đầu, "Không có, chị, chúng ta tiếp tục vẽ tranh."
"Được." Quan Tử Du mỉm cười gật đầu.
Trong một năm nay cô ấy thường đến đây, nhưng phần lớn thời gian đều ở cùng Lưu Xán trong phòng khách hoặc ngoài đình. Cô ấy chưa bao giờ ở một mình với Lưu Xán trong phòng. Dù sao thì cô ấy cũng là một Alpha, Quan Tử Du vẫn luôn nhận thức được điều này.
Lưu Xán giống như một thiên thần nhỏ, mặc dù trí thông minh của cô chỉ dừng lại khoảng sáu bảy tuổi, nhưng cô là một cô gái mạnh mẽ, đôi tay không nhanh nhẹn như các bạn cùng trang lứa. Nhưng trải qua sự tập luyện không ngừng, cô thậm chí còn có thể vào bếp và tự mình làm những món ăn đơn giản và nướng những chiếc bánh nhỏ.
Quan Tử Du cũng đã từng đưa Lưu Xán đến bệnh viện để kiểm tra hai lần. Tuy nhiên, căn bệnh thiểu năng trí tuệ thường không thể chữa khỏi. Rất nhiều thời điểm là không thể làm trái, thích nghi rất tốt và hiện có khả năng tự chăm sóc tốt chẳng qua tính tình vẫn giống như một đứa trẻ nhỏ.
Quan Tử Du ở làm bạn với Lưu Xán vẽ tranh. Lúc Lưu Xán vẽ tranh sẽ không gây ồn ào hay làm loạn, có đôi khi mỉm cười với Quan Tử Du khi cô ngẩng đầu lên.
Trong phòng bếp, Thẩm Hàm Chi lục lọi một vòng, thấy trong tủ lạnh còn rất nhiều thịt dê, cô nấu một cái nồi, nấu hai bát mì thịt dê cho mình và Thỏ Con.
Lúc Thẩm Hàm Chi bưng mì thịt dê ra, có thể thấy rõ chóp mũi của thỏ con khẽ run lên, Thẩm Hàm Chi mỉm cười hỏi: “Thỏ con có đói không?”
Thỏ con nhăn mũi nhìn Thẩm Hàm Chi rồi ăn mì.
Thẩm Hàm Chi lúc này cũng đang đói, thật ra Alpha làm những việc như vậy cũng thực sự khá mệt mỏi. Cô ngồi cạnh thỏ con và bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Lưu Xán vẽ xong hình người nhỏ cuối cùng bên cạnh cái cây, sau đó nhìn về phía hai người Thẩm Hàm Chi trong bếp, cô tiến lại gần Quan Tử Du, thấp giọng hỏi: “Chị, kết hôn có ý nghĩa gì?”
Đôi khi cô không khỏi thắc mắc tại sao Tiểu Cẩn và chị Thẩm lại thân thiết như vậy, chẳng lẽ là vì họ đã kết hôn sao? Cô có chút không hiểu được, lúc cô hỏi mẹ, mẹ luôn nói với cô rằng cô còn quá nhỏ để hỏi những câu hỏi sâu sắc như vậy.
Quan Tử Du không ngờ Lưu Xán lại hỏi cô điều này, cô cân nhắc lời nói của mình, nói: "Hôn nhân nghĩa là hai người thích nhau sẽ sống cùng nhau. Một khi kết hôn, bọn họ chính là những người thân thiết nhất, thân thiết hơn cả bạn tốt.”
Lưu Xán cái hiểu cái không gật đầu hiểu ý, như thể vừa nghĩ đến điều gì, hai mắt Lưu Xán sáng lên nhìn Quan Tử Du: "Chị, vậy hai người chúng ta có thể kết hôn được không? Em thích chị!"
So với Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn, Lưu Xán ngược lại thân thiết hơn với Quan Tử Du. Dù sao thì chị Thẩm và Tiểu Cẩn ngày nào cũng dính nhau, và cô cũng cảm thấy xấu hổ khi muốn tìm họ chơi. Thay vào đó, Quan Tử Du mỗi tuần đều đến đây làm bạn với cô. Lưu Xán còn nhớ rõ Quan Tử Du bận rộn ở bệnh viện hai tuần, hai tuần đó cô đã trải qua trong mơ hồ.
Quan Tử Du sửng sốt trước câu hỏi của cô gái trước mặt, nhưng hiện tại cô gái trước mặt chỉ có trí thông minh của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, biết đây là lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ, Quan Tử Du cười giải thích nói: “Hai người chúng ta không được đâu. Em thích chị là loại tình cảm bạn bè, còn tình cảm kết hôn là loại tình yêu giữa những người yêu nhau. Nó rất phức tạp. Tóm lại, hôn nhân là một chuyện rất quan trọng và không thể được thực hiện một cách tùy tiện".
Lưu Xán như lọt vào trong sương mù trước lời nói của Quan Tử Du, nói chuyện một hồi lâu vẫn không hiểu nên làm như thế nào mới có thể kết hôn. Nhưng mà cô nghe được Quan Tử Du không muốn, cả người cô bé đều trở nên héo úa, "Ô." دو
Thấy Lưu Xán có tâm trạng chán nản, Quan Tử Du đưa tay chạm vào mái tóc của Lưu Xán, an ủi cô: "Tiểu Xán của chúng ta đáng yêu như vậy, sau này em nhất định sẽ gặp được người mình thực sự thích, gặp được người có thể kết hôn với em." "
Lưu Xán hít hít cái mũi, chịu đựng không khóc, chị nói nửa ngày, vẫn là không muốn kết hôn với mình, chị không thích mình sao? Lưu Xán không dám hỏi lại, cô sợ nếu tiếp tục hỏi thì sau này mỗi cuối tuần chị sẽ không đến đây với cô.
Lưu Xán rầu rĩ vẽ tranh, Quan Tử Du nhìn thấy tâm trạng đứa nhỏ không tốt, dịu dàng nói: "Ngày mai em có muốn đến chỗ của chị gặp Tiểu Hoa không? Ở đó có thức ăn cho chó, em có thể cho Tiểu Hoa ăn, được không?"
Cô gái nghe Quan Tử Du nói như vậy, lúc này mới gật đầu, cô cũng có chút nhớ Tiểu Hoa, chẳng qua bình thường đều là chị đến đây gặp cô, lời nói trước đó của mình không biết mẹ cô có đồng ý hay không.
Lưu Xán úp mặt vào tay, nhìn Quan Tử Du: “Chị, mẹ có cho em đi không?"
"Em ngoan ngoãn vẽ tranh đi, chị sẽ đi nói chuyện với dì Lưu.” Quan Tử Du mỉm cười với Lưu Xán, làm ra vẻ trấn an, đứng dậy gõ cửa phòng Lưu Phương.
Lưu Phương nhìn thấy là Quan Tử Du, vội vàng hỏi: "Quan tiểu thư, Tiểu Xán có chuyện gì sao?"
"Không phải ạ, Tiểu Xán đang ở phòng khách vẽ tranh, chỉ là con vừa mới hứa ngày mai sẽ dẫn em ấy đến chỗ con gặp Tiểu Hoa, dì xem có thể được không?" Quan Tử Du lễ phép hỏi.
"Không được đâu, Quan tiểu thư, tôi rất biết ơn vì cô mỗi tuần đều đến đây để làm bạn với con bé, tôi không thể làm phiền cô nữa." Lưu Phương vội vàng từ chối.
"Dì Lưu, con sẽ chăm sóc Tiểu Xán thật tốt, hơn nữa con cũng đã hứa với em ấy rồi, nếu con nuốt lời, em ấy sẽ không vui. Chỉ một ngày mai thôi, đến bữa ăn buổi chiều con sẽ đưa em ấy về, dì tin con có được không?" Quan Tử Du nói với giọng nhẹ nhàng.
"Tôi đương nhiên có thể tin tưởng cô. Quan tiểu thư cô là người tốt, tôi sợ Tiểu Xán sẽ gây thêm phiền toái cho cô." Lưu Phương tiếp tục nói.
"Không phiền phức, Tiểu Xán rất hiểu chuyện, ngày mai con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Hơn nữa, hai nhà chúng ta cũng cách nhau không xa, đi bộ chỉ mất mười phút, nếu như dì lo lắng thì có thể đến đó bất cứ lúc nào.” Quan Tử Du không muốn để cho đứa trẻ thất vọng, tiếp tục thuyết phục.
"Vậy được rồi, đành phải làm phiền cô rồi." Trong giọng nói của Lưu Phương mang theo sự xin lỗi.
"Không sao đâu dì Lưu, Lưu Xán là bạn của con."
Sau khi thỏa thuận với dì Lưu, Quan Tử Du trở lại phòng khách, ngồi cạnh Lưu Xán, nhẹ nhàng nói: “Chị đã xin phép dì Lưu rồi, ngày mai sẽ đưa em đi chơi một ngày rồi buổi tối sẽ đưa em về.”
"Thật sao? Chị, chị thật tốt!" Đôi mắt của Lưu Xán sáng lên, chiếc bút vẽ trong tay nghiêng một vòng, mặt trời rực rỡ biến thành hình bầu dục.
Quan Tử Du cười khẽ gật gật đầu: "Thật sự, sáng mai chị sẽ đến đây đón em."
"Chị thật tốt, em thích chị." Giọng nói ngọt ngào của Lưu Xán mang theo sự khen ngợi.
Đôi mắt của Quan Tử Du hơi cong, đứa trẻ đã tiến bộ rất nhanh, đều đã học được cách nịnh nọt.
Khi Lưu Xán nhìn xuống bức tranh của mình lần nữa, cô lại có chút nóng nảy, "Ôi không, mặt trời đã bị bức tranh của em san phẳng.”
Quan Tử Du bị bạn nhỏ chọc cho cười khẽ, bạn nhỏ ủy khuất nhìn về phía Quan Tử Du, "Chị, chị đang cười em?"
"Không có, chị là cảm thấy Tiểu Xán đáng yêu." Quan Tử Du duỗi tay chỉnh sửa lại phần tóc mái cho Lưu Xán.
Lưu Xán nghe được Quan Tử Du khen ngợi mình, liền vui vẻ cúi đầu vẽ tranh, nhưng mà nhìn mặt trời phía trên, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Ở bên này Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn cũng đã ăn xong mì, Thẩm Hàm Chi rửa nồi bát đĩa đi ra, đi đến bên cạnh cô bé trêu chọc: “Thỏ con tự mình đi hay là muốn chị bế?
Cô bé nhìn thoáng qua phòng khách, đứng dậy nhỏ giọng nói: “Em tự mình đi.”
Thẩm Hàm Chi nhéo một bên mặt thỏ con nói: “Được, thỏ con tự mình đi."
Bây giờ cho dù cô có bận việc hay không thì vẫn thích vuốt ve thỏ con.
Thỏ trắng nhỏ của cô ngày càng dễ thương hơn mỗi khi cô nhìn vào.
Thỏ con không phục tránh khỏi tay Thẩm Hàm Chi, hừ một tiếng với Thẩm Hàm Chi, quay người đi lên lầu.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười đi theo phía sau thỏ con, khi sắp đến gần phòng, Thẩm Hàm Chi bế thỏ con lên, khiến thỏ con giật mình, mút mấy quả dâu tây trên cổ Thẩm Hàm Chi mới dừng lại.
"Thỏ con mút thật mạnh, cũng may ngày mai không phải đến công ty, nếu không thì còn phải dùng kem che khuyết điểm để che lại."
Thẩm Hàm Chi hôn lên mặt thỏ con trong ngực, cười nói.
"Ai kêu chị bắt nạt em trước." Thỏ con rầm rì dựa vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con tràn đầy năng lượng trong lòng, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Sau khi ăn xong, em có muốn vận động nhẹ nhàng một chút không?"
Thỏ con đột nhiên cảm thấy không ổn, vùi đầu vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, ngây thơ hỏi: “Vận động nhẹ nhàng là như thế nào?”
"Thỏ con không biết làm sao? Chị dạy cho em." Nói xong, Thỏ con đã bị Thẩm Hàm Chi đè ở trên giường.
Một lúc sau, trong căn phòng tràn ngập mùi hương vải thiều và mùi hương sữa. Hai mùi hương hòa quyện vào nhau tạo nên mùi hương trái cây ngọt ngào, Thẩm Hàm Chi, rất thích.
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, thỏ con mệt mỏi quay lưng lại với Thẩm Hàm Chi, sau đó phớt lờ cô.
Thẩm Hàm Chi thấy thỏ con tức giận, trước sau đều dỗ dành nàng, cô mang bữa sáng đến cho thỏ con, sau đó lại đút từng miếng một cho thỏ con. Sau khi ăn sáng xong, thỏ con mới bớt giận một chút, mệt cho trước đây nàng nghĩ chị rất nghiêm túc, cô bé bây giờ chỉ nghĩ rằng chị đúng là người giả vờ đứng đắn.
Ở tầng dưới, Lưu Xán đang nghĩ sáng Quan Tử Du sẽ đến đón cô, nên cô từ từ tắm rửa thu dọn, dùng chiếc đồng hồ thông minh nhỏ của mình để đặt báo thức, sau đó tự mình dậy sớm rửa mặt.
Sau một năm liên tục rèn luyện, cô đã biết rửa mặt, chải đầu và đơn giản là buộc tóc, bởi vậy nên Lưu Phương không cần tốn quá nhiều công sức, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của con gái, Lưu Phương cảm thấy chua xót trong lòng.
Bà rất biết ơn Quan Tử Du vì đã làm bạn với con gái mình. Một bác sĩ sẵn sàng đến chơi với con gái bà mỗi tuần và thậm chí còn đưa con gái bà đến bệnh viện miễn phí nhiều lần. Bà rất biết ơn người ta. Đồng thời, bà cũng có chút lo lắng. Con gái bà năm nay cũng 23 tuổi, so với Tiểu Cẩn còn lớn hơn ba tuổi, về mặt trí tuệ con bé giống như một đứa trẻ, nhưng về phương diện cơ thể thì chắc chắn có thể xem như là người trưởng thành.
Thật ra Lưu Phương rất lo lắng rằng con gái mình sẽ sinh ra sự ỷ lại vào Quan Tử Du. Dù sao thì Quan Tử Du cũng là một người bình thường, có gia cảnh tốt và công việc tử tế. Cho dù là bất kỳ người nào cũng sẽ không tìm một người có vấn đề về trí tuệ để làm bạn gái. Lưu Phương sợ sau này con gái sẽ đau buồn, khổ sở.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ con gái sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị, tất cả những lời Lưu Phương muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
"Mẹ, một lát nữa chị sẽ đến đón con đi chơi. Con muốn mặc chiếc quần đùi và áo ngắn tay đó." Lưu Xán vui vẻ cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm thay.
Lưu Phương ngồi đó thở dài.
Quan Tử Du khoảng tám giờ đã đến đây, cô sợ bạn nhỏ sẽ sốt ruột chờ đợi, lúc cô đi đến quả nhiên nhìn thấy Lưu Xán đang ngồi ở trên ghế dài đợi cô.
"Chị!" Lưu Xán nhìn thấy Quan Tử Du đi tới liền hưng phấn vẫy vẫy tay.
Quan Tử Du mỉm cười với cô bé: “Được, để chị đi nói với mẹ em một tiếng, rồi chúng ta sẽ đi."
"Dạ." Lưu Xán ngoan ngoãn đi theo phía sau Quan Tử Du, giống như một cái đuôi nhỏ.
Quan Tử Du vào cổng thì nhìn thấy Lưu Phương đang dọn dẹp bên trong, cô bước tới lễ phép chào hỏi: "Dì Lưu, cháu đến đưa Tiểu Xán đi, dì đừng lo lắng.”
"Được, Tiểu Xán, ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền toái cho chị." Lưu Phương nhìn hai người, muốn nói lại thôi.
Lưu Xán cười đáp: “Con biết rồi, mẹ, con và chị đi đây.”
"Haizz đi đi." Lưu Phương thấy con gái vui vẻ như vậy, thở dài nói.
Sau khi hai người rời đi, Dương Mạn đang cùng Lưu Phương hút bụi trong nhà nhìn Lưu Phương nói: "Chị Lưu, Quan tiểu thư đó có phải có ý với Tiểu Xán không? Cũng đã gần một năm rồi phải không? Tuần nào cô ấy cũng đều đến đây làm bạn với Tiểu Xán, tính tình cô ấy lại rất tốt. Nếu mà Tiểu Xán có thể ở bên cô ấy, sau này chị cũng sẽ không có gì phải lo lắng nữa.”
Lưu Phương vội vàng xua tay: “Tôi cũng không dám nghĩ đến, điều kiện gia đình của Quan tiểu thư tốt như vậy, sao cô ấy có thể ở bên Tiểu Xán được, cô ấy mà chỉ coi Tiểu Xán như em gái mà thôi."
Dương Mạn thấy bà nói vậy, cũng không biết nên nói gì, bắt đầu nói chuyện khác với Lưu Phương.
Lưu Xán rất là vui vẻ đi theo bên cạnh Quan Tử Du, dọc theo đường đi bước chân đều rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy cô bé vui vẻ, Quan Tử Du cười hỏi: "Rất vui vẻ sao?"
“Dạ, có chị ở đây là em vui rồi.” Bé con dùng ánh mắt sáng ngời nhìn vào Quan Tử Du, trong lòng Quan Tử Du cảm thấy ấm áp.
"Chị nhìn thấy Tiểu Xán, chị cũng rất vui. Chúng ta đi cho Tiểu Hoa ăn đi."
"Dạ được, Tiểu Hoa nhất định nhớ em." Bé con tự tin nói, đều chọc cho Quan Tử Du bật cười.
Khi họ đến sân biệt thự của Quan Tử Du, Tiểu Hoa đang đuổi theo một quả bóng nhỏ màu vàng trong sân. Khi nhìn thấy Quan Tử Du đã quay về, Tiểu Hoa vui vẻ chạy về phía Quan Tử Du, vẫy đuôi.
Quan Tử Du nhẹ nhàng dặn dò: "Chị gái nhỏ đến thăm con. Con phải ngoan ngoãn và đừng hung dữ với chị nhé?"
Đầu chó lớn của Tiểu Hoa dụi dụi vào chân Quan Tử Du tỏ ý đã biết, sau đó lại đi đến Lưu Xán dụi dụi làm nũng.
Lưu Xán rất vui vẻ vuốt ve Tiêu Hoa, được vuốt ve thoải mái Tiểu Hoa để lộ bụng ra ngoài.
Quan Tử Du dời một chiếc ghế nhỏ, ngồi cạnh Tiểu Hoa cùng Lưu Xán, cùng Tiểu Hoa chơi đùa.
Ở lại một lúc, mặt trời dần ló dạng, Quan Tử Du nhìn về phía bé con đối diện, cười nói: "Tiểu Xán, chúng ta vào nhà rửa tay đi, bên ngoài nóng quá, chúng ta vào phòng của chị chơi đi."
"Dạ." Bé con ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Quan Tử Du vào biệt thự.
Quan Tử Du đưa cô đi rửa tay, bé con từ từ ấn nước rửa tay ra rồi rửa tay từng chút một.
Quan Tử Du đưa cho bé con chiếc khăn giấy dùng một lần, bé con ngoan ngoãn dùng nó lau tay.
Nghĩ rằng dù sao thì cô cũng là một Alpha, Quan Tử Du vẫn luôn mở cửa phòng, cô để cho bé con đến bàn làm việc của cô, cô đã mua sẵn cho bé con cuốn tranh vẽ, phía trên có những dòng chữ có hoa văn khác nhau, chỉ chờ đợi tô màu lên.
Lưu Xán không thể bước đi khi nhìn thấy dãy bút màu, chớp chớp mắt nhìn Quan Tử Du: “Chị ơi, em có thể chơi cái này được không?”
Quan Tử Du cười, dịu dàng đáp: “Đương nhiên có thể, đây là do chị chuẩn bị cho em."
“Cảm ơn chị.” Bé con có vẻ rất thích vẽ và tô màu, hơn nữa cũng rất thích vẽ tranh, sau khi nghe Quan Tử Du đồng ý, liền vui vẻ ngồi xuống và bắt đầu vẽ bằng bút màu.
Còn Quan Tử Du thì cầm lấy một cuốn sách, ngồi cạnh Lưu Xán và đọc. Hai người họ đang làm việc riêng của mình một cách lặng lẽ. Quan Tử Du thậm chí cảm thấy có bạn nhỏ ở bên cạnh mình, so với việc một mình cô đọc sách còn muốn thư thái hơn một ít.
Lưu Xán chỉ trong chốc lát đã vẽ xong một bức tranh, lúc này cô đang vui vẻ tự mình ngắm nhìn.
Ánh mắt của Quan Tử Du rơi vào đứa trẻ. Hôm nay Lưu Xán búi tóc, có một vài sợi tóc nghịch ngợm trên trán, khiến cho cô ấy càng thêm dễ thương hơn. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng phối hợp với quần short denim cùng với đôi giày nhỏ màu trắng, khiến cho hai chân thon dài càng thêm cân xứng.
Quan Tử Du vội vàng thu hồi ánh mắt, đứa nhỏ này cái gì cũng không hiểu. Bản thân là chị, càng không thể nhìn lung tung.
Vừa rồi nhịp tim của cô đập có chút nhanh, Quan Tử Du hơi nhắm mắt lại, sau đó mới tiếp tục tập trung đọc sách.