Lúc Thẩm Hàm Chi đi ra ngoài, nhìn thấy trên giường mình có một con thỏ trắng nhỏ lông xù, cô cười khẽ đi qua, ôm lấy thỏ con mềm mại trên giường vào lòng, mỉm cười xoa xoa lớp lông xù phí sau lưng thỏ con: "Thỏ trắng nhỏ lúc này mới thật sự càng giống thỏ con."
Cô bé rầm rì vùi mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi: “Chị, em đã đợi chị rất lâu rồi."
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con làm nũng, hôn lên mặt thỏ con, cười nói: "Không phải em cũng vừa mới tắm xong rồi đến đây hay sao? Thỏ con xấu xa có phải đang lừa chị hay không?”
“Mới không có, em muốn gặp chị nên em đã tắm rửa nhanh." Hai chân thỏ con quấn quanh eo Thẩm Hàm Chi, cả người đều nằm trong lòng Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi xoa lưng thỏ con, cười nói: “Được rồi, thỏ nhỏ dính người của chị.”
Cô bé nằm thoải mái trong lòng của Thẩm Hàm Chi lẩm bẩm, còn có thể nghe được tiếng pháo ở bên ngoài. Cô bé hôn lên mặt Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, ngày mai là đêm giao thừa. Trước đó không phải chị đã nói là chúng ta có thể dọn đến ở chung nhau sau khi quen thuộc nhau hơn sao? Bây giờ đã là một năm rồi, chị còn muốn để em ngủ một mình sao?
Những cặp vợ vợ khác đều là ở cùng với nhau."
Cô bé càng nói càng tủi thân, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Chi, giống như chỉ cần Thẩm Hàm Chi nói không đồng ý thì giây tiếp theo nàng sẽ lập tức bật khóc.
Thẩm Hàm Chi biết cô bé bây giờ đã biết đọc, sử dụng rất thành thạo điện thoại di động và máy tính. Cô biết mình không thể tiếp tục nói vòng vo nữa, hơn nữa buổi tối ôm thỏ con lông xù có vẻ cũng rất tốt?
Cô hôn lên trán cô bé, nhẹ nhàng nói: “Được, vậy sau này chị sẽ ngủ chung với thỏ con của chị?”
“Dạ, em thích chị nhất.” Cô bé càng ôm Thẩm Hàm Chi chặt hơn, vui vẻ hôn Thẩm Hàm Chi mấy cái.
“Chị bảo bọn họ mua pháo dành cho người bạn nhỏ chơi. Chờ tối mai ăn tối xong chúng ta có thể cùng nhau ra sân chơi được không?” Thẩm Hàm Chỉ nghĩ rằng người bạn nhỏ chắc chắn chưa bao giờ chơi những thứ này trong dịp Tết Nguyên Đán trước đây. Nên cô đã chuẩn bị mọi thứ cho cô bé.
"Dạ được, chị, có chị thật là tốt mà." Cô bé hít hít mũi, mắt đỏ bừng.
Lúc còn ở trang viên Hoa Hồng, Ôn Hằng Thu mỗi năm đều sẽ yêu cầu người hầu mua rất nhiều pháo hoa để bắn ở trong trang viên, nhưng nàng lại không thể ra ngoài thưởng thức phong cảnh bên ngoài, ăn tết đối với Ôn Cẩn nhỏ tuổi thì chỗ tốt duy nhất chính là thức ăn ngon. hơn không ít, nhóm người Ôn Hằng Thu ăn uống rất lãng phí, mỗi lần chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cuối cùng ăn không hết một nửa. Cuối cùng, đám người hầu cũng không thể ăn hết, và rất nhiều thứ đã bị lãng phí.
Mỗi lần đến dịp tết, dì Lưu luôn cố gắng lén lấy một số đồ ăn như sườn, thịt gà, cá còn có sữa chua. Mỗi lần như vậy, nàng đều di chuyển chiếc bàn nhỏ trong phòng ra cửa sổ và vừa ăn vừa nhìn khung cảnh ồn ào, náo nhiệt của mọi người ở bên ngoài trang viên, nhưng bây giờ đã khác rồi, nàng đã có Thẩm Hàm Chi.
“Chị cũng rất vui khi có thỏ con ở bên mình.” Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con ngã xuống giường, lăn lộn ở trên giường.
Hơn nửa năm qua, thỏ nhỏ của cô đã trở nên vui vẻ, cũng đã học được rất nhiều kiến thức, cho dù không còn cô ở bên cạnh, với khả năng tự chăm sóc bản thân hiện tại của thỏ con, cũng không có áp lực gì khi sống một mình. Thẩm Hàm Chi cảm thấy thả lỏng, đồng thời cũng dần dần sinh ra chút cảm giác không nỡ rời xa.
Bây giờ là tháng hai, chỉ còn hơn ba tháng nữa là cô sẽ tích lũy đủ giá trị tra A trong một năm, cũng có thể trả lại tự do cho thỏ con, nhưng khi nghĩ đến việc thỏ trắng nhỏ dính người không còn ở bên cạnh, trong lòng Thẩm Hàn Chi liền cảm thấy vô cùng trống rỗng, nhất là khi còn có một nam chính tạm thời chưa xuất hiện, Thẩm Hàm Chi hiếm khi cho phép bản thân nghĩ tới vấn đề của nam chính, nhưng đây có thể là vấn đề cô sẽ phải đối mặt trong tương lai.
Thỏ con thấy Thẩm Hàm Chi nửa ngày không nói chuyện, chị đang ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, thỏ con cúi người lại gần mút hai quả dâu tây nhỏ trên cổ Thẩm Hàm Chi, thấp giọng lẩm bẩm: “Chị không ngoan, đang nói chuyện với em mà lại phân tâm."
Thẩm Hàm Chi ôm cô bé vào lòng, cười nói: “Được, chị sai rồi, thỏ con, em đừng tức giận được không?”
“Em không tức giận, chị đang nghĩ gì vậy?” Chóp mũi của thỏ nhỏ cọ cọ vào cổ Thẩm Hàn Chi, làm nũng nói.
"Chị đang nghĩ đến em, Tiểu Cẩn của chị bây giờ đã học được mọi thứ, đã là một người trưởng thành có thể sống tự lập. Sau này cho dù không có chị bên cạnh, em cũng có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt..."
Thẩm Hàm Chi còn chưa nói xong, đã cảm giác được cổ mình ươn ướt, cô vội vàng cúi đầu nhìn thỏ con, liền thấy thỏ con đã hít không khí và khóc.
"Làm sao vậy Tiểu Cẩn? Tại sao em lại khóc?" Thẩm Hàm Chi vội vàng bế cô bé lên hỏi.
Cô bé vùi đầu vào lòng Thẩm Hàm Chi, buồn bã khóc lóc: "Chị, có phải chị không cần em nữa phải không? Chị giận em à? Ô, ô, ô, là bởi vì em có nhà, cho nên chị không cần em nữa, vậy thì em không cần Trang viên Hoa Hồng nữa, em chỉ cần chị thôi, em không muốn tự chăm sóc bản thân, em muốn chị."
Thẩm Hàm Chi vội vàng vỗ nhẹ lưng cô bé, dỗ dành: “Chị không có nói là chị không muốn em, chị chỉ đang so sánh thôi, chị không có một chút ý tứ nào là không muốn em. Em đừng khóc nữa, được không?"
"Dùng phép so sánh cũng không được.” Cô bé một bên khóc lóc tủi thân một bên mạnh mẽ phản bác.
Thẩm Hàm Chi vội vàng làm theo lời của thỏ con, dỗ dành: “Được, là chị sai rồi được không? Thỏ con không khóc nữa, sắp đến Tết rồi, thỏ con của chị mỗi ngày đều phải vui vẻ, được không?"
Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt đỏ hoe một lúc, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cắn vào cổ Thẩm Hàn Chi, liên tục mút thêm vài quả dâu tây mới hài lòng.
Thẩm Hàm Chi ôm con thỏ con nằm xuống, hôn lên đôi mắt đỏ sưng húp của thỏ con, dịu dàng nói: “Chị cũng đã bàn bạc với mấy giáo viên của em rồi, chờ đến tháng ba chúng ta sẽ không học thêm ở nhà nữa. Lúc này em cần phải làm nhiều đề thi hơn. Chị đã liên hệ với một cơ sở gần đó, chuyên dạy kèm cho những đứa trẻ có ít kiến thức và câu hỏi về kỳ thi tuyển sinh đại học. Chờ đến lúc đó, em có thể đến đó đi học và cũng có thể thích nghi trước với việc có các bạn học cùng lớp trong cuộc sống, được rồi? “
Cô bé rầm rì một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hàm Chi: “Vậy nếu như em thích ứng được với bên ngoài thì chị cũng không thể không cần em nữa.”
"Được, chị sẽ không không cần thỏ con của chị, vừa rồi chỉ là lỡ lời thôi, đừng tức giận, thỏ con của chúng ta xin bớt giận được không?"
Thẩm Hàm Chi phải vất vả cả đêm mới khuyên nhủ được, cuối cùng cũng dỗ được thỏ trắng nhỏ khóc thút thít.
Mà hệ thống lại trực tiếp tính toán chuyện vừa rồi xảy ra thành giá trị tra A, sau khi làm việc cật lực mấy tháng nó đã bắt đầu từ bỏ, dù sao thì bây giờ chỉ cần Ôn Cẩn khóc, hệ thống sẽ cho Thẩm Hàm Chi giá trị tra A, cũng mặc kệ có phải là do Thẩm Hàm Chí làm khóc hay không, miễn sao khóc là được, Thẩm Hàm Chi cũng vô cùng vui mừng, rốt cuộc giá trị tra A như vậy càng dễ dàng nhận được.
Sáng sớm hôm sau, khoảng sáu giờ, dì Lưu đã sớm đốt pháo ở cổng lớn biệt thự. Tiếng pháo nổ giòn vang biểu thị năm sau nhiều may mắn, trong khu biệt thự cũng có không ít người đã đốt pháo sớm.
Toàn bộ biệt thự chỉ còn lại Thẩm Hàm Chi, Ôn Cẩn còn có Lưu Phương, Lưu Xán. Những người còn lại, Thẩm Hàm Chi đã cho bọn họ nghỉ phép, để cho bọn họ quay về ăn mừng tết. Mùng sáu của năm mới quay về đây làm việc.
Thẩm Hàm Chi xoa xoa thỏ con trong lòng, dỗ dành: “Tiểu Cẩn, nên thức dậy rồi. Chúng ta phải giúp dì Lưu dán câu đối nữa?”
Cô bé mở đôi mắt mờ sương ra, khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi, nở nụ cười lớn nói: "Như vậy thật tốt, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy chị.”
Thẩm Hàm Chi xoa xoa thỏ con đang dính người, cười nói: “Đứng dậy đi, thỏ con.”
Cô bé rầm rì đứng dậy rời khỏi vòng tay của Thẩm Hàm Chi để đi rửa mặt. Thẩm Hàm Chi cũng đi rửa mặt và thay đồ ngủ. Sau đó Hàm Chi dẫn cô bé cùng nhau xuống tầng để giúp Lưu Phương dán câu đối.
Đây là lần đầu tiên Thỏ Nhỏ tham gia hoạt động Tết Nguyên Đán, mọi thứ nàng nhìn thấy đều có cảm giác mới lạ. Nàng chỉ đạo Thẩm Hàm Chi từ bên dưới: "Chị, sang bên trái một chút và xuống một chút. Được rồi, chính là thế này."
Lưu Xán cầm lấy cuộn băng trong suốt, xé từng chút một đưa cho Thẩm Hàm Chi.
Mấy người dán câu đối Tết, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn lại cùng nhau vào bếp, cuối năm các dì không có ở đây, cho nên nhóm người Thẩm Hàm Chi sẽ phải tự mình nấu nướng.
Thẩm Hàm Chi đang chuẩn bị làm mì hải sản cho bữa sáng. Hải sản tươi ngon được giao vào buổi sáng, mì là do dì Lưu tự tay cán bột làm.
Lưu Xán và Ôn Cẩn mỗi người lấy một khối bột nhỏ chơi đùa. Cô bé không có tuổi thơ, thậm chí còn cho rằng khối bột đó rất thú vị.
Thẩm Hàn Chi đun nóng nồi nước, sau khi sôi mới trực tiếp cho mì vào. Cô bé ăn một bát lớn và khen Thẩm Hàm Chi nấu nước canh rất ngon.
Còn buổi chiều thì mọi người cùng nhau làm vằn thắn, Thẩm Hàm Chi và Lưu Phương biết làm văn thắn, cô bé cũng học làm một ít bất quá xiêu xiêu vẹo vẹo, còn Lưu Xán thì lấy một một khối bột chơi đùa.
Quan Tử Du đã đi được nửa đường, là đến giao kem cho Lưu Xán, cô dứt khoát mang theo một túi lớn tới, đương nhiên phải thực hiện lời hứa với bạn nhỏ.
Lưu Xán nhìn kem trong túi, quả thực vui mừng đến mức muốn cùng Quan Tử Du về nhà.
Lưu Phương chua ê răng khi nhìn thấy con gái vì kem mà muốn rời đi cùng người ta, bà nghĩ sau này nhất định phải dạy con gái mình không được chạy lung tung với người khác.
Buổi tối, dì Lưu nấu vài món, còn Thẩm Hàm Chi thì nấu sủi cảo, bốn người bày đồ ăn lên bàn cà phê trong phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình xuân vãn.
Tuy nhiên, xuân vãn mỗi năm càng trở nên chán hơn. Cô bé thích thú xem nó là vì trước đây nàng chưa từng xem, trong khi đó Thẩm Hàm Chi và Lưu Phương lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bọn họ ăn uống vui vẻ, bữa ăn kéo dài đến hơn 8 giờ. Sau khi ăn xong, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn giúp Lưu Phương rửa nồi và bát đĩa, sau đó Thẩm Hàm Chi làm hai đĩa salad sữa chua lớn để bọn họ cùng nhau ăn trong khi xem TV.
Khi đã đến gần 12 giờ, người dẫn chương trình trên TV bắt đầu đếm ngược, cô bé cũng trở nên đặc biệt hào hứng. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác được tham gia vào năm mới như vậy.
Khi đếm ngược đến số 0, Thẩm Hàm Chi lấy bao lì xì ra đưa cho cô bé: “Tiểu Cẩn, năm mới vui vẻ, đây là tiền lì xì."
Cô bé sửng sốt. Từ tiền lì xì này đã cách xa nàng từ rất lâu rồi, nàng mơ hồ nhớ lại ngày xưa lúc nàng còn rất nhỏ mẹ nàng đã cho nàng tiền lì xì nhưng cũng đã nhiều năm rồi không có ai cho nàng nữa..
Cô bé ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Chị?”
Thẩm Hàn Chi xoa đầu cô bé: “Ngoan, những đứa trẻ khác đều có, Tiểu Cẩn của chị cũng phải có.”
Vừa nói xong, Thẩm Hàm Chi cũng đưa một cái cho Lưu Xán.
Lưu Xán tò mò nhìn chiếc bao lì xì, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
"Không cần phải cảm ơn. Chị hy vọng các em trong năm mới bình an, vui vẻ và hạnh phúc." Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói.
Cô bé vùi vào lòng Thẩm Hàm Chi với đôi mắt đỏ hoe, chị cũng thật là, tại sao gần đây chị vẫn luôn thích làm cho nàng khóc.
Nhưng mà cô bé khóc vì vui vẻ, nàng rầm rì rúc vào người Thẩm Hàm Chi rồi làm nũng, Lưu Phương lôi kéo Lưu Xán trở về phòng, để lại không gian riêng tư cho Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn.
Thỏ con hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, kể từ nay về sau mỗi dịp Tết chị đều phải lì xì cho em."
Thẩm Hàm Chi cười trả lời: “Được, đều nghe theo lời thỏ con của chị nói.”
Cô bật cười lắc lắc đầu, sau này cô bé sẽ gặp được nhiều người hơn, cũng sẽ hiểu biết nhiều hơn, có lẽ nàng sẽ không còn nghĩ như vậy nữa, cũng sẽ không cần bản thân mình nhiều như bây giờ.
Nhưng cô bé lại không biết Thẩm Hàm Chi đang nghĩ gì, liền dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi làm nũng.
Khi hệ thống nhìn thấy cô bé đang khóc, nó nhanh chóng ghi lại giá trị tra A của Thẩm Hàm Chi. Sau khi ghi lại giá trị tra A, nó cũng có thể tan làm sớm.