Ở tập tiếp theo, đàn chị và đàn em đã trở về biệt thự nơi đàn chị đang ở. Đàn em thay một chiếc váy ngủ bằng lụa có dây đeo, còn đàn chị thì nhìn chằm chằm vào đàn em bằng ánh mắt kín đáo.
Cô gái trẻ giơ ngón tay về phía đàn chị, cười nói: “Chị, em có đẹp không?”
Đôi mắt đàn chị hơi tối sầm lại, cô nhướng mày hỏi: “Sao em lại không gọi là phó tổng nữa?"
“Nếu mà chị thích cũng không phải là không thể.” Đàn em nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ.
Cánh tay của đàn chị chống đỡ ở hai bên cơ thể của đàn em và hôn lên.
Sau khi đàn chị lui về sau, đàn em mới có chút sức lực, thấp giọng cãi lại: "Chị, không phải chị mới làm lúc trưa sao? Chị không mệt sao?"
“Buổi trưa là phó tổng, còn buổi tối là chị, đây là khác nhau.” Đàn chị nói, cười nhẹ hôn lên, người bạn bạn nhỏ của cô chính là có dáng vẻ như thế này, trêu chọc cô đến mức không chịu nổi, thì cô ấy lại trở nên sợ hãi.
Đàn chị không buông tha cho đàn em, khung cảnh được xử lý dần dần trở nên mờ mịt.
Cô bé dường như đã nhận ra được điều gì đó. Đàn chị thích đàn em mặc váy ngủ bằng lụa có dây đeo, vậy nên chị cũng thích mình mặc nó! Ngày mai mình sẽ mặc nó cho chị xem.
Cô thuận tiện bấm vào khu vực bình luận bên dưới, có rất nhiều người đang thảo luận.
【 Đàn em thật biết cách quyến rũ a, ô ô ô yêu yêu. 】
[Đàn em mỗi lần đều thích trêu chọc, nhưng sau đó lại bị đàn chị hung hăng bắt nạt, he he he.)
[Tôi cũng muốn play đủ kiểu, cho tôi một đàn chị đi~]
[Người trên lầu đi ngủ sớm một chút, đàn chị là của đàn em rồi.】
Cô bé dùng đầu ngón tay bấm vài lần trên bàn phím và để lại một bình luận: [Em đã học được rồi, cảm ơn đàn chị. Em cũng muốn thử với chị. 】
Sau khi gửi bình luận xong, cô bé tâm trạng vui vẻ đắp chăn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Hàm Chi đã sớm nhận được rất nhiều bức ảnh từ Vương Tiếu. Sau hơn một tháng, việc cải tạo Trang viên Hoa Hồng đã hoàn thành, bên ngoài là cánh đồng hoa hồng, sân sau đã được cải tạo thành chuồng thỏ và chuồng mèo. Nuôi dưỡng không ít động vật nhỏ dễ thương, và toàn bộ bên trong biệt thự cũng đã được cải tạo. Trước đây lúc gia đình Ôn Hằng Thu sống ở đó, phong cách trang trí nội thất là phong cách cổ điển Châu Âu. Sau khi được cải tạo, mọi thứ đều được trang trí theo phong cách tối giản Bắc Âu. Bên trong sử dụng tông màu chủ đạo là đen và trắng, trông đơn giản và thanh lịch.
Ngay cả bên ngoài của biệt thự cũng đã được cải tạo theo phong cách hiện đại và trông không còn giống với kiến trúc trước đây của tòa nhà Biệt thự Hoa Hồng nữa. Đối với căn phòng trước đây của cô bé, Thẩm Hàm Chi cho người đem căn phòng đó nối lại với căn phòng bên cạnh phòng, trần nhà hoàn toàn được khoét rỗng, lắp kính trong suốt, trang trí thành một căn phòng ngoài trời đầy sao.
Thẩm Hàm Chi rất hài lòng, yêu cầu người ta di chuyển thêm một ít cây xanh vào bên trong, đồng thời yêu cầu nhân viên ở đó lau sàn và tưới nước mỗi ngày để thải ra chất formaldehyde. Một thời gian nữa, cô muốn dẫn thỏ con trở về.
Hiếm khi mới có ngày chủ nhật, thỏ con gần đây học hành rất chăm chỉ, Thẩm Hàm Chi sợ đứa nhỏ sẽ mệt mỏi, cho nên đặc biệt để cho thỏ con được nghỉ một ngày.
Nàng chỉ mới ngồi ở đây nhìn những bức tranh một lúc, thỏ con lại gần và nói: "Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?"
" Trang viên Hoa Hồng đã sắp trang trí xong rồi, em nhìn xem." Thẩm Hàm Chi cười nói.
Vừa nghe đến trang viên Hoa Hồng, thỏ con lập tức mất đi hứng thú, héo úa dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, rầm rì.
Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của thỏ con, cười nói: "Làm sao vậy? Đây là tài sản của em, em không thích sao?"
“Em chỉ thích chị thôi.” Thỏ con vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, rầm rì,, nghĩ tới chiêu trò mới của đàn chị, đàn em ngày hôm qua. Đôi mắt của thỏ con sáng mắt nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, khi nào thì chị đến công ty nha?"
“Ngày mai chị phải đến đó một chuyến, có rất nhiều văn kiện tồn đọng, vốn dĩ có thể nhờ bọn họ gửi đến nhà cho chị ký, nhưng nếu chị không đến công ty, những người bên dưới sẽ dễ bị phân tâm, nhân viên sẽ dễ dàng bị lợi dụng. Tại sao đột nhiên lại hỏi điều này?" Thẩm Hàm Chi chọc vào lúm đồng tiền của cô bé.
Thỏ con ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, “Vậy buổi trưa em sẽ mang cơm trưa cho chị.”
“Sao thỏ trắng nhỏ của chị đột nhiên ngoan như vậy?" Thẩm Hàm Chi đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm cô bé vài cái, giống như đang trêu chọc thỏ con.
“Em vốn dĩ đã rất tốt, chỉ là em thấy đau lòng cho chị.” Cô bé rầm rì ăn vạ nằm trong vòng tay của Thẩm Hàm Chi, không chịu đứng dậy.
“Tiểu Cẩn?” Thẩm Hàm Chi kêu một tiếng, thỏ con giả vờ như không nghe thấy, ngủ ở trong lòng cô.
"Thỏ con xấu tính, em có muốn đi đâu đó chơi không? Chị dẫn em đến đó được không?" Thẩm Hàm Chi vừa nhẹ nhàng nói vừa đưa tay xoa lưng thỏ con.
Cô bé rầm rì lắc đầu: "Không cần đi ra ngoài, bên ngoài nóng quá. Chị, chúng ta về phòng thôi.”
Được rồi, nghe theo lời của thỏ con.” Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ trắng nhỏ đang rầm rì trong lòng mình, liền biết cô bé lại đang làm nũng.
Cô phát hiện ra thỏ con càng ngày càng trở nên lớn mật, còn luôn thích để mình ôm nàng.
Bất quá, Thẩm Hàm Chi không nghĩ đó là một vấn đề lớn. Thỏ con trước đây đã thiếu tình yêu thương. Bản thân mình nếu muốn nhận được giá trị tra A từ cô bé, nên tất nhiên cô phải nuôi dưỡng thỏ con thật tốt.
Nghĩ nghĩ, cô một tay vòng qua Ôn Cẩn eo, tay kia xuyên qua đầu gối của Ôn Cẩn, bế ngang Ôn Cẩn lên.
Thỏ con lúc này mới ngẩng mặt lên, hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, dịu dàng nhìn Thẩm Hàm Chi: “Cảm ơn chị.”
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc đầu. Cô thực sự không còn cách nào khác ngoài việc chiều chuộng thỏ con.
Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con đi lên lầu hai, chuẩn bị bế thỏ con trực tiếp lên giường của mình, kết quả vừa đến lầu hai thỏ con liền làm ầm ĩ muốn xuống đất. Chị ơi, em về phòng một chút, sẽ lập tức tới tìm chị ngay."
"Chị trở về phòng với em. Em trở về phòng để lấy cái gì nha?" Thẩm Hàm Chi nghi ngờ hỏi.
"Không cần đâu chị, chị qua đó đợi em. Em sẽ lập tức đi tìm chị ngay." Cô bé được thả xuống đất như ý nguyện, rồi chạy về phòng mình.
Nàng nhớ tới đàn em mặc váy ngủ tơ lụa, mà mình trong hai tháng này vẫn luôn mặc váy ngủ thỏ con, hẳn là chị cũng chán đi? Nghĩ nghĩ, cô bé từ trong phòng lấy ra một chiếc váy ngủ bằng lụa có dây đeo màu đen, cô nhanh chóng mặc vào. Cô bé nhìn vào gương, quả nhiên cảm thấy khác hẳn khi mặc váy ngủ hình thỏ.
Nàng vui vẻ đi ra ngoài và đi thẳng đến chỗ Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi đã bật điều hòa, cầm máy tính bảng dựa vào đệm đầu giường, nhìn thấy cô bé đi vào, lại còn thay váy ngủ, cười hỏi: “Sao em không mặc chiếc váy ngủ hình chú thỏ con nữa?"
“Chị, chị không thích em mặc cái này à?” Cô bé ủy khuất nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhanh chóng cười đáp: “Chị thích, thỏ con của chị mặc gì chị cũng thích. Lại đây.”
Thẩm Hàm Chi vẫy tay với cô bé, ra hiệu cho cô bé đến ngồi trên giường.
Cô bé vui vẻ leo lên giường, mấy quả dâu nhỏ trên cổ nàng đã không còn rõ ràng nữa, phải để cho chị trồng thêm mấy trái nữa mới được!
Chiếc váy ngủ bằng lụa có kiểu dáng tương đối ôm sát, không rộng bằng váy ngủ hình con thỏ. Nàng không thể trực tiếp mặt đối mặt ngồi lên đùi Thẩm Hàm Chi, đành phải kéo váy ngủ lên, quần lót đều bị lộ ra một ít, lúc này mới có thể ngồi lên đùi của Thẩm Hàm Chi được.
Lúc đầu Thẩm Hàm Chi còn đang chuẩn bị nói chuyện với cô bé về việc bị lộ. Khi nhìn thấy hoa văn trên quần lót của cô bé, Thẩm Hàm Chi trực tiếp bị chọc cười, đối diện với cô là hình vẽ một con thỏ con mập mạp, chỗ phồng lên chính là đang nhìn vào cô.
Cô bé cảm thấy rất ủy khuất khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Hàm Chi. Rõ ràng đây không phải là phản ứng của đàn chị khi nhìn thấy đàn em mặc váy ngủ bằng lụa trong phim nha? Đàn chị rõ ràng là muốn ăn thịt đàn em, tại sao chị lại cười mình?
Cô bé khó chịu khẽ hừ một tiếng, ủy khuất hỏi: “Chị, sao chị lại cười?"
Thẩm Hàm Chi cười khẽ trả lời: “Không có gì, quần nhỏ của em rất đáng yêu, là lần trước chúng ta cùng nhau mua sao?"
"Chị! Chị không được cười." Cô bé rầm rì vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, lẩm bẩm: "Chị bắt nạt em."
Thẩm Hàn Chi mỉm cười xoa lưng thỏ con, nhẹ nhàng hỏi: “Chị đâu có?
Thỏ trắng nhỏ của chị đáng yêu như vậy, làm sao tôi có thể từ bỏ được?”
“Vậy tại sao chị lại cười?” Cô bé ậm ừ một lúc rồi bất mãn mút một quả dâu tây nhỏ trên cổ Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàn Chi mỉm cười xoa xoa thỏ nhỏ con lớn mật rồi giải thích: “Chị cười là vì thỏ trắng nhỏ của chị rất đáng yêu. Nói chung, nếu mặc váy ngủ bằng lụa thì kết hợp với đồ lót màu trơn hoặc đồ lót ren sẽ đẹp hơn, nhưng đồ lót thỏ con thì cũng rất đáng yêu."
Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa lén cười trộm nhưng lại bị cô bé đang ngước mắt nhìn mình bắt được.
Cô bé phồng má nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Chị cũng thật là!” chị cũng không hợp tác một chút nào, hoàn toàn không giống như đàn chị trên phim, nàng thật muốn tức giận mà!
Nhìn thấy khuôn mặt cô bé phồng lên, Thẩm Hàn Chi đưa tay xoa xoa mặt cô bé, nhẹ giọng nói: “Thỏ con đừng tức giận, dù em có dáng vẻ thế nào thì chị cũng thích.”
Nhìn thấy cô bé vẫn đang phồng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mình không nói lời nào, Thẩm Hàm Chi đành phải ôm cô bé vào trong lòng, tiến tới hôn lên mặt cô bé: "Tiểu Cẩn ngoan, chị sai rồi, chị không nên can thiệp vào việc thỏ con của chị mặc quần áo thoải mái, em rất đẹp trong chiếc váy ngủ bằng lụa và đồ lót thỏ con. Đừng tức giận nữa, được không?”
Cô bé nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Thẩm Hàn Chi, lẩm bẩm: “Chị, em ghét chị nhất."
Thẩm Hàm Chi thấy sau khi dỗ dành một lúc, thỏ con vẫn chưa hết giận, liền nhanh chóng ôm lấy thỏ con hôn lên lúm đồng tiền của thỏ con: “Chị sai rồi, thỏ con của chị mặc gì cũng đáng yêu. Em có thể tha thứ cho chị được không?"
Cô bé tức giận đến mức lại mút thêm mấy quả dâu tây trên cổ Thẩm Hàm Chi, lúc này mới có chút hài lòng, ậm ừ: “Chị cũng trồng dâu tây cho em nữa.”
Thẩm Hàm Chi cố gắng không nhìn vào chiếc quần lót thỏ trắng nhỏ nhắn của cô bé, vừa thấy thì cô lại muốn cười, cô liền ôm lấy vòng eo thon gọn của cô bé, mút nhẹ vài cái lên chiếc cổ trắng nõn của cô bé.
Chưa đầy một phút, trên cổ cô bé đã xuất hiện nhiều thêm mấy quả dâu tây nhỏ. Cô bé rầm rì một hồi liền bị Thẩm Hàm Chi ôm xem phim hoạt hình.
Khi xem phim hoạt hình cô bé vẫn luôn mất tập trung, sau này nàng phải nghiên cứu kỹ phim truyền hình, không thể để chị cười nhạo mình nữa, cô bé rầm rì nghĩ.
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con đang rầm rì, cảm thấy rất đáng yêu, liền đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, hôn lên trán cô bé.
Cô bé được hôn, lúc này nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ngay từ đầu đều là do cô bé yêu cầu chị hôn mình, nhưng bây giờ chị đã chủ động hôn nàng. Đây đã là một tiến triển mới. Cô bé suy nghĩ chỉ cần mình cố gắng, chị chắc chắn sẽ giống như đàn chị trên phim.
Cô bé dụi mặt vào cổ Thẩm Hàm Chi làm nũng, Thẩm Hàm Chi bật cười nhìn cô bé dụi dụi vào người mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sao vậy Tiểu Cẩn? Em không muốn xem nữa à. "
"Dạ, chị ơi, chị vẫn luôn coi em như một đứa trẻ, nhưng em đã là người lớn rồi, các giáo viên cũng nói em có thể xem phim truyền hình. Chúng ta tìm phim truyền hình để xem nhé?"
Cô bé nhìn chằm chằm Thẩm Hàm Chi với đôi mắt sáng ngời.
Thẩm Hàm Chi có chút lo lắng về tiêu chuẩn phim truyền hình của thế giới này, nhưng cô lại không thể chịu nổi cô bé làm nũng cho nên đành phải thỏa hiệp.
Cô đưa máy tính bảng cho cô bé, nhẹ nhàng nói: “Em xem mình muốn xem phim truyền hình nào?"
Cô bé rụt rè rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi: "Chị, chị chọn đi. Em không biết nhiều về phim truyền hình."
Nàng cũng không thể để chị biết được trước đó nàng vẫn luôn xem phim truyền hình.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười gật đầu, tùy tiện bấm vào một bộ phim truyền hình đô thị. Thẩm Hàm Chi cảm thấy phim truyền hình nơi công sở hẳn là có thể ổn định, sẽ không dạy những điều xấu cho cô bé nên liền ôm cô bé bắt đầu xem.
Một phần ba của bộ phim đã được phát sóng, toàn bộ đều nói về những đấu tranh công khai và bí mật trong công việc kinh doanh của gia đình, Thẩm Hàm Chi rất hài lòng, đồng thời thầm khen ngợi bộ phim có tam quan đúng đắn.
Chẳng bao lâu, camera trên phim đã chuyển sang biệt thự, gia đình ngồi vào bàn ăn và mọi người có suy nghĩ riêng của mình, dùng bữa trong im lặng.
Sau khi ăn xong, chị gái lẻn vào phòng em gái, em gái dường như đã quen với việc chị sẽ đến.
Cô dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn phím mà không nâng mặt lên: "Sao chị lại đến đây? Hôm nay không phải chị đã giúp anh trai làm xấu mặt tôi ở công ty sao?"
Chị gái tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía em gái nói: “Em thông minh như vậy, hẳn là nên hiểu được chị chẳng qua là làm cho anh ta bớt cảnh giác thôi. Chị đã bố trí người vào dự án mà anh ta chịu trách nhiệm và sẽ không để cho anh ta thực hiện thành công, sức khỏe của ông nội ngày càng kém, bố lại mặc kệ tất cả, tập đoàn thật sự không thể rơi vào tay anh ta được.”
“Không liên quan gì đến tôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là con gái nuôi trên danh nghĩa thôi. Không đúng, tôi thậm chí còn không được coi là con gái nuôi. Ba mẹ tôi sợ tôi sẽ tranh giành quyền thừa kế nên đã đoạn tuyệt mối quan hệ với tôi." Em gái vẫn tiếp tục gõ bàn phím và phớt lờ vẻ mặt của người chị.
Tuy nhiên, chị gái từ phía sau em gái nghiêng người tới, dang hai tay ra hai bên bàn của em gái, đem em gái giam cầm trong vòng tay “Đoạn tuyệt quan hệ càng tốt. Chờ đến khi chị nắm quyền, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho việc công khai mối quan hệ của chúng ta. "
Em gái nghe vậy đến đó, đôi tay đang gõ chữ mới ngừng lại, tiến lại gần vòng tay của chị, trêu đùa nói: “Ý của chị là gì, em không hiểu lắm.”
"Phải không? Con mèo nhỏ chủ động trèo lên giường của chị là ai? Bây giờ không thừa nhận cũng đã muộn rồi." Chị gái cúi người xuống hôn lên vành tai em gái.
Vành tai em gái khẽ run lên, hơi nước tràn ngập trong mắt em gái. Chị gái nhanh chóng bế em gái đi đến bên giường, hai người hôn nhau.
Thẩm Hàm Chi hoàn toàn chết lặng. Cuộc chiến kinh doanh đã nói ở đâu? Tại sao chị gái và em gái trong bộ phim truyền hình này cũng không trong sáng vậy?
Thẩm Hàm Chi cụp mắt nhìn cô bé trong lòng mình, cô nhìn thấy cô bé càng có hứng thú hơn khi xem phim hoạt hình, thậm chí còn ngồi dậy khỏi vòng tay của mình một chút, nghiêm túc nhìn chị gái và em gái đang hôn tới hôn lui trên màn hình.
Thẩm Hàn Chi vội vàng ôm lấy cô bé, đưa tay che mắt cô bé, khẩn trương giải thích: “Tiểu Cẩn, em mới gia nhập xã hội không lâu, bộ phim truyền hình này đối với em có chút phức tạp, không được thích hợp để cho em xem. Chúng ta hãy xem cái khác nha."
Cô bé nắm lấy tay Thẩm Hàm Chi, cố gắng kéo ra nhưng không thành công. Cô bé tỏ ra không phục, tự biện giải cho mình: “Em lớn rồi, chị, em còn chưa xem xong mà.”
"Chờ em học thêm một năm rưỡi nữa mới có thể xem được bộ phim này. Hiện tại, phim hoạt hình là thích hợp nhất với em. Được rồi, được rồi, chúng ta cùng xem 《 Các em bé rối Teletubbies》 nhé, thật sự rất hay.",
Thẩm Hàm Chi vừa dụ dỗ lại vừa lừa gạt nói, còn thuận tay mở 《 Các em bé rối Teletubbies》 ra.
Cô bé phồng mặt cau mày nhìn vào Thẩm Hàm Chi, tỏ vẻ mình không hài lòng. Thẩm Hàm Chi lại tới gần hôn lên lúm đồng tiền nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thỏ con của chúng ta là ngoan ngoãn nhất, một khoảng thời gian nữa chúng ta sẽ xem lại, được không? Nếu không thì dễ học hư ”.
“Hừ hừ, vậy được rồi.” Cô bé không xem được phim truyền hình nữa, uể oải trong lòng Thẩm Hàm Chi, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con đã ngủ say, bật cười lắc lắc đầu, đồng thời thở dài ở thế giới này quy mô phim truyền hình quá lớn, gần như một lời không hợp liền phải lái xe, quả thực là khó lòng phòng bị.
Nhìn thấy thỏ con đang ngủ, Thẩm Hàm Chi cũng cùng thỏ con ngủ nướng một giấc.
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé lên phòng âm thanh và video ở tầng trên. Trò chơi cũng có thể chơi trong phòng âm thanh và video. Đồng thời cũng có thể chơi game trong phòng, Thẩm Hàm Chi
tìm thấy trò chơi “Hai người” và chuẩn bị chơi trò chơi này với cô bé. trò chơi này kiếp trước cô đã từng chơi. Là một trò chơi trong sáng thuần khiết, sẽ không có hình ảnh nào dạy hư cô bé, chỉ cần thao tác là được.
Thẩm Hàm Chi giải thích cho cô bé một cách đơn giản, cô bé cũng hiểu được. Bởi vì cô đang sử dụng bộ điều khiển nên nó dễ dàng hơn nhiều so với sử dụng máy tính.
Đây là lần đầu tiên cô bé chơi loại trò chơi này, lại có Thẩm Hàm Chi ở bên cạnh nàng, nên nàng rất vui vẻ, "Chị, trò này thật sự rất thú vị, em rất thích!"
“Sau này, chị sẽ chơi với em trong những ngày nghỉ hàng tháng, nhưng em không chơi trong thời gian dài, nếu không sẽ dễ tổn thương đến mắt. Em nhớ rõ phải bảo vệ mắt, nếu không sau này em sẽ phải đeo kính, sẽ rất rắc rối." Thẩm Hàm Chi dịu dàng nói.
Cô bé hiểu ý gật đầu: “Dạ, cô Lục cũng dặn dò em phải bảo vệ đôi mắt của mình.”
Sau khi cùng cô bé chơi game được hai tiếng, thời tiết bên ngoài dần dần bớt nóng bức. Cô bé muốn ra ngoài trồng hoa nên Thẩm Hàm Chi cũng thay quần áo nhẹ nhàng để đi cùng cô bé.
Đúng lúc Tôn Nhiên, người chịu trách nhiệm trồng hoa và cây ở sân sau, đang cấy một số bông hoa nhài vào chậu hoa, cô bé cũng mang theo dụng cụ đến giúp đỡ.
Cô bé làm mềm đất một chút, cẩn thận chuyển những bông hoa nhài trong chậu hoa vào đất, dùng xẻng nén chặt đất xung quanh từng chút một.
Thẩm Hàn Chi ở bên cạnh nhìn, không hiểu sao lại cô cảm thấy thỏ trắng nhỏ rất có thiên phú trồng hoa cỏ.
Cô bé hỏi Tôn Nhiên trồng cây gì ở mảnh đất trống nhỏ phía sau, Tôn Nhiên nói với nàng rằng mảnh đất đó không lớn và vẫn luôn để trống, không có gieo trồng gì.
Cô bé xin dì một ít hành lá, sau đó lấy một cái xô nhỏ và một cái xẻng rồi dẫn Thẩm Hàm Chi đi gieo trồng.
"Tiểu Cần, em có muốn chị giúp đỡ không?" Thẩm Hàm Chi thật sự không biết gì về trồng trọt và trồng hoa, ở kiếp trước, cô thậm chí mua cây trúc phú quý về nuôi đều có thể nuôi nó chết
Cô bé lắc đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: "Chị~"
Cô bé dùng tay chạm đất, chỉ vào lúm đồng tiền nhỏ của mình, Thẩm Hàm Chi làm sao có thể không hiểu được?
Nhìn thấy Tôn Nhiên đang trồng hoa ở đằng xa, Thẩm Hàm Chi cúi người hôn lên một bên mặt của cô bé. Cô bé vô cùng vui vẻ, lúc trồng hành xuống mặt đất trên mặt đều mang theo ý cười.
Sau khi nhét hành xuống, cô bé trải một lớp đất mỏng lên trên rồi rải một ít nước lên trên.
Thẩm Hàm Chi nhìn cô bé bận rộn làm việc, vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Chẳng lẽ thỏ trắng nhỏ của cô thực sự muốn đi trồng trọt hay sao?
Thỏ con cẩn thận kiểm tra mặt đất một lần nữa, lúc này mới chạy lại chỗ Thẩm Hàm Chi: “Chị ơi, đều đã làm xong rồi, chờ hành phát triển tốt, chúng ta có thể ăn hành do em trồng."
Thẩm Hàm Chi cũng mỉm cười, thỏ trắng nhỏ còn biết tiết kiệm tiền cho cô.
Thẩm Hàm Chi đem thỏ con trở về phòng ở tầng hai, thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn rửa sạch tay và mặt rồi mới đi tìm Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi cũng đã thay váy ngủ, điều chỉnh điều hòa xuống thấp rồi nằm trên giường, ôm lấy thỏ con nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Chị ơi, chúng ta có cần phải trồng hoa ở vùng đất phía sau không?” Cô bé vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi hỏi.
“Không cần đâu, em muốn trồng gì cũng được.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng nói.
Cô bé vùi mặt vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ Thẩm Hàn Chi thật lâu. “Chị ơi, chờ sau khi hoa tàn, chúng ta cùng trồng rau ở sân sau nhé, chúng ta có thể trồng khoai tây, bắp cải, dưa chuột.” v.v. như vậy thì chúng ta có thể trực tiếp hái rau từ sân sau.”
Thẩm Hàm Chi mỉm cười xoa xoa đỉnh đầu cô bé: “Em thật biết cách tiết kiệm tiền, chị đều nghe theo lời thỏ con của mình."
“Chị thật tốt.” Cô bé vừa nói vừa ngẩng mặt lên hôn Thẩm Hàm Chi hai cái.
Thẩm Hàn Chi mỉm cười lắc đầu, nằm trong chăn bông đùa giỡn với thỏ con.
Cô bé không hề tức giận khi bị vuốt ve giống như một con vật nhỏ. Nàng cầm tay Thẩm Hàm Chi lên nhìn, sau đó nhéo các ngón tay của Thẩm Hàm Chi và bắt đầu chơi đùa.
Thẩm Hàn Chi đương nhiên biết ngón tay ở trong thế giới này có thể dùng vào việc gì, đặc biệt là ngón tay của Alpha, có sự ám chỉ rất mạnh
mẽ về phương diện đó. Nhưng mà, Thẩm Hàm Chi lại cảm thấy thỏ trắng nhỏ của mình đơn thuần đến mức không thể nào biết được ý nghĩa phức tạp của nó. Rốt cuộc thì cô bé chỉ biết hôn lên mặt, đối với những vấn đề về phương diện vẫn còn rất ngây thơ, Thẩm Hàm chỉ nghĩ rằng nàng đang đùa giỡn nên cũng mặc kệ nàng chơi đùa.
“Thỏ con quả nhiên vẫn còn rất nhỏ, có phải giống như đứa trẻ bắt được món đồ chơi mới trong tay mới được hay không?" Thẩm Hàm Chi dùng tay còn lại không bị cô bé bắt lấy chọc chọc lúm đồng tiền của thỏ con.
“Em không có, em chỉ thích chơi với chị thôi.” Cô bé vừa lẩm bẩm vừa nhéo nhéo ngón tay của Thẩm Hàm Chi.
Nàng cảm thấy ngón tay của chị còn đẹp và thon thả hơn ngón tay của đàn chị trong phim truyền hình. Ngay cả khi lúc chị nắm tay, những đường gân xanh trên mu bàn tay trông cũng rất đẹp. Trong lúc nhất thời cô bé chơi đùa vô cùng vui vẻ, lúc thì so sánh bàn tay của Thẩm Hàm Chi với bàn tay của nàng, phát hiện ngón tay của Thẩm Hàm Chi dài hơn so với của nàng, lúc thì lại mười ngón đan xen chơi đùa với ngón tay của Thẩm Hàm Chi.
Thái độ của Thẩm Hàm Chi hoàn toàn chính là dỗ dành một đứa trẻ, người bạn nhỏ muốn thì cô cho chơi, nhưng mà cô cũng không quên nhắc nhở: “Tiểu Cẩn, chơi với ngón tay của chị thì không sao, nhưng mà em nhất định phải nhớ kỹ không được tùy tiện chơi đùa với ngón tay của người khác, em có biết chưa?"
Cô bé dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ Thẩm Hàm Chi, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào cổ Thẩm Hàm Chi: “En biết rồi, em chỉ chơi với chị thôi.”
Thẩm Hàm Chi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng mà thỏ trắng nhỏ trong lòng cô lại ngây thơ như vậy, nàng có thể hiểu được điều chứ? Chắc là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.