• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Tử Du ở bên cạnh bạn nhỏ mấy ngày, mấy ngày nay bạn nhỏ cũng bình tĩnh lại, không còn sợ hãi như mấy ngày trước nữa.

Quan Tử Du dậy sớm, cô làm bữa sáng cho bạn nhỏ và chuẩn bị đưa bạn nhỏ trở về biệt thự bên kia.

Bạn nhỏ không vui dùng muỗng khuấy khuấy cháo bên trong bát, nhìn Quan Tử Du một cách đáng thương.

Quan Tử Du nhẹ nhàng dỗ dành: “Sao em có thể giận mẹ lâu như vậy? Dì Lưu mấy ngày nay không được gặp em chắc chắn đã rất lo lắng. Tiểu Xán hiểu chuyện như vậy, nhất định không không đành lòng để cho mẹ buồn, phải không?”

Lưu Xán ngoan ngoãn gật đầu: "Nhưng mà, nhưng mà, sau khi em trở về thì sẽ không gặp được chị, mẹ không cho em đi tìm chị."

"Đừng lo lắng, chị sẽ giải thích rõ ràng với dì Lưu. Sau này mỗi ngày tan sở chị đều sẽ đến gặp em, được không?" Quan Tử Du tiếp tục trấn an bạn nhỏ.

Bạn nhỏ nghe được mỗi ngày đều có thể gặp mặt Quan Tử Du, lúc này đôi mắt mới sáng lên, "Dạ."

Sau khi ăn cơm cùng với bạn nhỏ, Quan Tử Du để cho bạn nhỏ thay quần áo rồi đưa bạn nhỏ xuống gara ngầm để lái xe. Hai mươi phút sau, Quan Tử Du đã lái xe vào tiểu khu rồi lái xe trở lại sân nhà của cô.

Tiểu Hoa thấy Quan Tử Du trở về, vui vẻ chạy tới, một lát nhủi nhủi vào Quan Tử Du, một lát nhủi nhủi làm nũng với Lưu Xán.

Lưu Xán vô cùng vui vẻ ngồi xổm xuống sờ sờ sợi lông trên lưng Tiểu Hoa. Tiểu Hoa thuận thế nằm ngửa bụng xuống đất, chờ Lưu Xán vuốt ve lông thay nó.

Quan Tử Du ở bên cạnh nhìn bạn nhỏ vuốt ve lông cho Tiểu Hoa một lúc, cảm thấy sắp đến giờ rồi, cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói với Lưu Xán: “Đi thôi, cùng chị đi vào rửa tay, sau đó chúng ta sẽ đi tìm mẹ em.”

Bạn nhỏ lại xoa xoa Tiểu Hoa thêm hai lần nữa, rồi mới miễn cưỡng cùng Quan Tử Du bước vào sảnh biệt thự.

Quan Tử Du để cho cô ấy rửa tay trong phòng tắm ở tầng một, sau đó mới đưa bạn nhỏ đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi.

Bạn nhỏ có chút khẩn trương nắm lấy tay Quan Tử Du, lắc lắc cánh tay của Quan Tử Du một cách nũng nịu: "Chị ơi, mẹ có thể còn giận em không?"

"Không có đâu, em ngoan ngoãn như vậy, dì Lưu nhất định sẽ không nỡ buông để em rời đi." Quan Tử Du xoa xoa trên đỉnh đầu bạn nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành.

“Dạ, em cũng thấy mình rất ngoan.” Đứa trẻ nhìn Quan Tử Du với đôi mắt sáng ngời, tự hào về mình.

Khi bọn họ đến sân của Thẩm Hàm Chi, bạn nhỏ nhìn thấy Lưu Phương từ xa, cô cảm thấy mẹ mình có vẻ già hơn rất nhiều, bạn nhỏ có chút đau lòng mẹ, hét lên từ xa: "Mẹ ơi, con đã về rồi."

Lưu Phương buông máy hút bụi trong tay xuống, đôi mắt đỏ hoe chạy ra khỏi biệt thự, ôm chặt con gái vào trong lòng, “Đều là lỗi của mẹ, Tiểu Xán, con đừng tức giận được không? Mẹ sẽ không bao giờ để con phải gặp người khác nữa, dạo này con thế nào rồi?"

Lưu Phương và Lưu Xán hơi tách ra một chút, bà nhìn con gái từ trên xuống dưới một lượt.

Lưu Xán ngoan ngoãn đáp: "Rất tốt ạ, chị vẫn luôn ở bên cạnh con. Mẹ ơi, sau này mẹ có thể để cho con gặp chị được không? Con thích chị."

Bạn nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú vào Lưu Phương. Cô muốn được gặp chị mỗi ngày.

"Được, sau này mẹ sẽ không quan tâm đến chuyện của con với Quan tiểu thư nữa, hai con có thể lui tới với nhau như trước." Lưu Phương nhanh chóng nói.

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Bạn nhỏ nín khóc mỉm cười, nhìn về phía Quan Tử Du: “Chị ơi, mẹ đã đồng ý cho chúng ta gặp nhau."

Quan Tử Du mỉm cười gật đầu với bạn nhỏ, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bạn nhỏ, "Được rồi, em bé khóc nhè, đừng khóc nữa được không?"

“Dạ.” Bạn nhỏ ngoan ngoãn chờ Quan Tử Du lau nước mắt cho cô.

Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn vừa mới từ lầu hai đi xuống, Ôn Cẩn cuối tuần không có tiết học nên hai người thức dậy muộn hơn bình thường một chút.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy Lưu Xán đã trở lại, cũng có thể xem như thở phào nhẹ nhõm: "Lưu Xán đã trở về?"

"Đúng rồi, Tiểu Xán, mau cảm ơn chị Thẩm của con, chị Thẩm đã giúp con

trừng trị kẻ xấu." Lưu Phương vội vàng nói với con gái.

Lưu Xán ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chị.”

"Không có gì, em không sao là tốt rồi." Thẩm Hàm Chi mỉm cười đáp lại, người trong nhà đương nhiên không thể bị người xấu ức hiếp.

"Tiểu Xán, em trở về rửa mặt trước đi." Quan Tử Du nhắc nhở nói với bạn nhỏ, bạn nhỏ liền ngoan ngoãn nghe lời trở về phòng rửa mặt.

Nhìn thấy bạn nhỏ đã trở về phòng, Quan Tử Du lúc này mới nói: "Dì Lưu, mẹ cháu đã đồng ý chuyện giữa cháu và Tiểu Xán rồi. Dì yên tâm, mấy ngày tới cháu sẽ thuyết phục bố cháu rằng cháu thực sự muốn ở bên em ấy, sau này cháu cũng sẽ chăm sóc em ấy thật tốt và sẽ không để cho em ấy bị tổn thương”.

Lưu Phương gật đầu: "Vất vả cho cháu rồi, mấy ngày nay đều nhờ có cháu."

Khi hai người đang nói chuyện thì bạn nhỏ chạy nhanh ra ngoài.

Quan Tử Du ôm bạn nhỏ vào trong lòng, nhẹ giọng dặn dò nói: “Chị cũng phải trở về nhà một chuyến, buổi chiều sẽ quay lại ở với em, em cũng có thể ở bên cạnh với dì Lưu, được không?

“Dạ.” Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Hàm Chi nhìn vào sự tương tác giữa hai người, cảm thấy quan hệ giữa hai người hẳn đã tiến bộ vượt bậc trong mấy ngày qua kể từ khi Lưu Xán đi vắng.

Thẩm Hàm Chi nháy mắt với Ôn Cẩn, Ôn Cẩn nhéo nhéo lòng bàn tay của Thẩm Hàm Chi, hai người đi vào nhà ăn.

Thẩm Hàm Chi thì thầm với cô bé bên cạnh: “Xem ra Tử Du và Tiểu Xán tiến triển rất nhanh."

"Chị, chị thật là xấu, chắc chắn chị lại hiểu sai rồi." Cô bé nhướng mày nhìn vào Thẩm Hàm Chi.

"Chị cũng không có nói gì, chị chỉ nói hai người cùng nhau trải qua thăng trầm, tình cảm càng sâu đậm hơn so với trước kia. Chị cũng không có nói gì nữa, thỏ con hư tự mình tưởng tượng còn trách chị?" Thẩm Hàm Chi cười nói.

“Em không có tưởng tượng, dù sao chị mới là người xấu.” Thỏ con nhăn mũi rầm rì với Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười ôm thỏ con vào trong lòng, “Được rồi, thỏ con của chị nói gì cũng đúng.”

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hàm Chi và thỏ con trở về phòng, bọn họ đã xem xong phần cuối của bộ phim truyền hình trận chiến kinh doanh. Chị cả cầm quyền, cuối cùng ở bên nhau với mẹ nhỏ, em hai và em ba cũng ở bên nhau.

Thẩm Hàm Chi cầm lấy máy tính bảng, có chút bối rối không biết nên xem gì, thỏ con hôn lên khóe môi Thẩm Hàm Chi, làm nũng nói: “Chị, xem phim truyền hình về đàn chị, đàn em kia đi."

Thẩm Hàm Chi đưa tay nhéo một bên mặt thỏ con, cười hỏi: “Thỏ con hư, ở sau lưng chị xem không ít phim truyền hình phải không?”

“Em còn chưa xem hết bộ phim về đàn chị và đàn em." Thỏ con ậm ừ, làm nũng với Thẩm Hàm Chi.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục xem. Em còn nhớ mình đã xem đến tập nào không?"

Thẩm Hàm Chi đưa máy tính bảng qua cho cô bé.

Thỏ con rất là thuần thục tìm được bộ phim truyền hình về đàn chị và đàn em của mình rồi tiếp chăm chú xem.

- ----

Quan Tử Du lại đến ở cùng Lưu Xán cả buổi trưa, buổi tối khi cô trở về, bố và anh trai cô đang đợi cô ở phòng khách.

Quan Tử Du cũng đại khái đoán được bọn họ định nói gì, ngồi xuống ghế sô pha ở một bên.

"Bố, anh."

"Ừ, mấy ngày nay con đều ở cùng một chỗ với Lưu Xán sao?" Quan Minh Phi nhìn con gái rồi hỏi.

"Dạ, trước đó có một khoảng thời gian em ấy gặp kích thích, con xin nghỉ phép ở lại với em ấy vài ngày, hiện tại em ấy đã khá hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay con cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Bố ơi, con thật sự muốn được ở bên cạnh em ấy." Quan Tử Du nhìn nhìn thẳng vào ánh mắt của cha mình và nói.

"Con đã nghĩ tới những chuyện sau này chưa?" Quan Minh Phi bình tĩnh hỏi.

“Con đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy rằng trí thông minh của Tiểu Xán chỉ bằng một đứa trẻ sáu bảy tuổi nhưng thời gian em ấy học ở trường giáo dục đặc biệt cũng không hề uổng phí, em ấy vẫn có năng lực tự chăm sóc bản thân, không cần thiết lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh. Hơn nữa, em ấy cũng không phải mắc chứng tự kỷ, em ấy cũng có khả năng giao tiếp với người khác, con có thể chăm sóc em ấy thật tốt," Quan Tử Du

nhìn thẳng vào mắt cha mình nói.

Quan Minh Phi thở dài, tiếp tục hỏi: "Con thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con đã suy nghĩ chuyện này hơn hai tháng rồi, thực ra trong lòng con vẫn luôn có câu trả lời, nhưng mà con vẫn không dám xác định. Lần này Tiểu Xán suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, con biết rất rõ rằng mình không thể không có em ấy." Quan Tử Du chân thành nhìn cha và anh trai mình.

Quan Minh Phi thở dài, nhéo nhéo mi tâm nói: "Nếu như con đã hạ quyết tâm rồi, chúng ta sẽ không khuyên nhủ con nữa, chỉ cần tự mình chăm sóc tốt cho bạn gái là được rồi."

Quan Minh Phi không nhìn Quan Tử Du nữa, đứng dậy đi lên lầu.

Quan Văn Bân vỗ vỗ vai em gái: "Đừng quá để ý chuyện này, bố vẫn còn tức giận nhưng cũng coi như là chấp nhận. Em cứ yên tâm đi."

Quan Tử Du gật đầu, nếu gia đình có thể buông lỏng thì cô đã rất vui rồi.

Hơn một tháng sau, Thẩm Hàm Chi nhận được tin Trần Văn Sơn bị kết án bốn năm tù, dì hai của hắn làm đồng phạm bị kết án một năm rưỡi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK