Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 222

“Cô chủ, chuyện này làm sao bây giờ đây?” Mắt thấy Hạ Vũ Hào rất nhanh sẽ ra tới cửa, người giúp việc nôn nóng nói: “Nếu như chuyện của ông ngoại ngài và cô Lâm thật sự tuồn ra ngoài, không chỉ không tốt đối với nhà họ Lâm mà đối với thanh danh của nhà họ Giang cũng không ổn đâu!”

Một tia hung ác nham hiểm hiện lên nơi đáy mắt Giang Hân Yên, nhẹ nhàng nói: “Đừng nóng vội.”

Cô ta nhìn Hạ Vũ Hào đã bước tới cửa, đang muốn đẩy cửa đi ra, dừng một chút: “… Lại nói như thế nào nhỉ, trước kia Hướng Thu Vân cũng là bạn của em, chân của cô ấy có thể chữa khỏi đương nhiên em cũng thấy vui mừng.

“Cô là người thông minh. Hạ Vũ Hào dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, trả lại đánh giá của cô ta cho cô ta.

Bàn tay đang đặt trên tay vịn xe lăn của Giang Hân Yên hơi dùng sức, cười nói: “Nếu đã bàn bạc ổn thỏa rồi thì anh Vũ Hào cùng ngồi xuống ăn bữa cơm đi, gọi mà không ăn cũng quá lãng phí.”

“Tôi và cô khẩu vị không giống nhau, ăn một miếng cũng không trôi, cô từ từ ăn, không làm phiền nữa. Hạ Vũ Hào cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, đẩy cửa ra liền đi ngay.

Giang Hân Yên nhìn cánh cửa trống vắng, môi đỏ khế nhếch, run rẩy, sau đó hơi cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một sự đau khổ cùng nỗi chua xót.

Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi nhà hàng thức ăn Nhật, anh gọi taxi tới quán mì của thím Lưu.

Khi anh bước vào quán mì, thím Lưu đang đưa lưng về phía anh dọn dẹp bàn ăn: “Ngài ăn chút gì không nhỉ? Chờ một chút nha, tôi lập tức liền…”

Thím Lưu xoay người, vào lúc nhìn thấy Hạ Vũ Hào, nụ cười tươi trên khuôn mặt tròn đồng cứng một chút. Bà ấy thả cái chổi cái kỵ qua một bên: “Đồ ăn ở loại quán nhỏ này của tôi sợ là Tổng Giám đốc Hạ cũng ăn không vô, tốt hơn là đừng lãng phí”

“Đã lâu không gặp, thím Lưu. Hạ Vũ Hào nói.

“Cái đó là chắc chắn rồi còn gì!” Thím Lưu cười cười, lúc nói chuyện như cầm súng kẹp gậy: “Ngài là sếp lớn của Tập đoàn Hạ Thiên, đường đường là Tổng Giám đốc Hạ, tôi chỉ là một bà chủ nhỏ bé của quán mì, chúng ta, ài”

Bà ấy chỉ lên trời rồi lại chỉ xuống đất: “Một trên trời một dưới đất, không gặp được là hết sức bình thường! Giống như ngài hôm nay tới chỗ này, chúng ta gặp được, chuyện này chính là thuộc về không bình thường, tôi cũng cảm thấy hoảng hốt!”

“Còn mì Tam Tiên không ạ? Làm phiền thím Lưu làm giúp cháu một phần. Hạ Vũ Hào hơi cụp mắt, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.

“Có thì tôi cũng không dám làm cho ngài đâu!” Thím Lưu cười ha hả: “Nếu như trong mì mà ngài đang ăn lại xuất hiện nào tóc nào lông nào ruồi bọ các thứ, lỡ đâu mất vui rồi đóng cái cửa tiệm này của tôi, còn không bằng tôi đây tránh nhận mấy đồng tiền kia cho rồi. Ngài thấy thế nào?”

Hạ Vũ Hào gõ nhẹ hai cái lên bàn cơm: “Cháu thấy trong mì không có tóc với ruồi bọ, ngài cũng bứt ra mấy sợi tóc bắt lấy mấy con ruồi con bọ bỏ vào, đúng chứ.

“Tổng Giám đốc Hạ thật là biết nói đùa, làm sao mà tôi dám được?” Thím Lưu một lần nữa cầm lấy cây chổi quét sàn nhà vốn đã rất sạch sẽ rồi: “Nếu như bị ngài phát hiện, đánh gãy một cái tay một cái chân nào đó của tôi, tôi đây tìm tới nơi nào nói rõ lí lẽ đây?”

Đuôi lông mày Hạ Vũ Hào nhướn lên một góc độ rất nhỏ: “Nếu cháu không thể phát hiện ra, có phải ngài sẽ làm như thế không?”

Thím Lưu dừng động tác quét tước lại, chống cây chổi nhìn anh, cười hai tiếng.

“Bác sĩ Lục Thanh Sơn là cháu trai của ngài đúng không?” Lời nói của thím Lưu chỗ nào cũng là gai nhọn, hai người vòng vo như vậy còn không biết vòng tới khi nào, Hạ Vũ Hào đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

“Không sai, đúng là cháu trai của tôi.” Thím Lưu nói: “Thế nhưng tính tình thằng bé ngoan cố, quan hệ với tôi cũng không tốt, nếu như thằng bé không chữa chân cho cô Giang thì ngài tới tìm tôi cũng vô ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK