Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336

Mẹ Lục làm việc rất thỏa đáng, chẳng bao lâu sau, đã sắp xếp xong xuôi những người nhà họ Hạ.

“Tổng giám đốc Hạ chuẩn bị ở phòng nào?” Mẹ Lục đi tới hỏi.

Hạ Vũ Hào thản nhiên nói: “Nhiều người ở bên cạnh ông nội như thế, thiếu tôi thì cũng chẳng sao”

“Tổng giám đốc Hạ đúng là đã khiến tôi thay đổi cách nhìn triệt để” Mẹ Lục cười nói.

Hai người hàn huyện một lúc, Mẹ Lục mới dẫn theo người hầu rời đi.

Trong hành lang rốt cục đã trống trải lại.

Ba Hạ đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào, nhìn vết thương trên khỏe mắt anh, nghiêm nghị nói: “Đến lúc này rồi, mày còn chọc giận ông nội?”

“Lúc nào?” Hạ Vũ Hào châm chọc cong khỏe mỗi “Cho dù tôi không chọc giận ông nội, thì di sản ông ấy chia cho ba cũng sẽ không nhiều hơn được đâu.

Ba Hạ nhíu nhíu mày, sắc mặt không dễ nhìn lầm, hỏi thăm: “Ông nội mày có phải là hỏi chuyện của mày với Hướng Thu Vân không? Mày trả lời khiến ông ấy không hài lòng mới chọc cho ông ấy tức?”

“Nếu ba đã hiểu kì chuyện tôi với ông nội nói với nhau như thế, tại sao không tự mình đi hỏi ông nội đi?” Hạ Vũ Hào cười mà như không cười.

“Mày mạnh miệng với tao cũng không có tác dụng gì? Ba Hạ nói: “Tự mày suy ngẫm lại đi, nếu mày chọc giận ông nội mày, ông ấy sẽ không chia cho mày một đồng nào, cũng lấy lại vị trí Tổng giám đốc của mày, mày lấy gì mà nuôi sống mày và Hướng Thu Vân?”

“Coi như mày có năng lực, có thể đi làm ở những công ty, nhưng mày cảm thấy mày đắc tội Bùi Tân và Hạ Nhuận Trạch, chúng nó làm sao có thể để cho mày và Hướng Thu Vân sống tốt?”

“Đừng có nắm mơ giữa ban ngày! Đến lúc đó đừng nói Bùi Tận và Hạ Nhuận Trạch, chỉ riêng Hàn Yên cũng đã đủ để mày sống không yên! Nếu mày thật sự không còn gì cả, cô ta ra tay với Hướng Thu Vân, mày có thể ngăn được?”

Hạ Nhuận Trạch là con trai của Chủ ba Hạ, không giống với người ba hèn nhát của mình, anh ta là một người có khả năng, chỉ là vẫn kém hơn Hạ Vũ Hào.

Nắm tay Hạ Vũ Hào năm lại từng chút một, nhưng thần sắc vẫn như bình thường: “Chuyện của tôi, không cần ba tổn sức quan tâm.”

“Lời tạo đều đã nói rõ với mày rồi, làm thế nào là chuyện của mày. Ba Hạ đưa tay lên nhìn đồng hồ, đi về phía cửa thang máy.

Hạ Vũ Hào nhếch môi, lưng căng chặt lại. Anh biết rõ, những chuyện mà ba anh nói đều là sự thật. Anh nhíu mày, mở hai cúc áo sơmi, nhưng cảm giác bị đèn nén trong ngực cũng không giảm bớt đi chút nào, mà ngược lại còn nhiều hơn.

Khỏe mắt bị tách trà làm bị thương có hơi đau, thậm chỉ có khoảnh khắc không nhìn rõ đồ vật. Chân mày anh nhíu chặt hơn một chút, đi đến bên khoa mắt khám bác sĩ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới đến công ty.

Trúc Hiền Trang.

Sau khi Hạ Vũ Hào đi không bao lâu, Chung Khánh

Hiện đã dẫn theo Nhậm Gia Hãn tới.

Vốn Hưởng Thu Vân đang cảm thấy thấy không vui, nhưng có Nhậm Gia Hân líu ríu bên cạnh, cảm giác nhạt nhẽo kia cũng giảm đi mấy lần. Đôi khi Nhậm Gia Hãn kề vài chuyện cười lạnh, cô cũng sẽ phối hợp cười cười.

“Vũ Hào sợ cô ở một mình sẽ chán, bảo tôi cho tôi con bé này đến chơi với cô.” Chung Khánh Hiện đầy mắt kính gọng vàng. Nhậm Gia Hân tấm tắc lấy hiểu kì: “Nhìn không ra tảng băng còn có lúc quan tâm như thế!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK