Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 290

Hướng Thu Vân cau mày, vừa định bảo mẹ cô rời đi, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Lục Thanh Sơn đã ở một bên nói: “Tôi xin mạo muội hỏi một câu, ý của bà Hướng là muốn cô Hướng được sống tốt đúng không? Hay là bà muốn cô ấy đi đâu cũng không vui vẻ?”

Hướng Thu Vân thấy Lục Thanh Sơn không có ý giúp Vu Tuệ Doanh thuyết phục bản thân, cho nên cô chỉ mím môi, lặng lẽ đứng sang một bên.

Vu Tuệ Doanh giật mình, bà ta đáp: “Tôi là một người mẹ, tất nhiên tôi mong rằng con gái mình sẽ sống tốt”

Trước giờ bà ta luôn hi vọng chồng, con trai và con gái của mình đều sống tốt, nhưng mọi người không hiểu nỗi lòng của bà ta, ngược lại còn đổ lỗi cho bà ta nữa. Vu Tuệ Doanh thực sự không biết mình đã làm gì sai.

Nghe đến đây, Hướng Thu Vân nở nụ cười mỉa mai, sắc mặt cô âm u nặng nề.

“Nếu bà thực tâm muốn cô Hướng sống vui vẻ hạnh phúc, vậy thì tôi đề nghị bà đừng ép buộc cô ấy quay về nhà họ Hướng.

“ Lục Thanh Sơn chân thành nói.

Vu Tuệ Doanh nghe vậy, tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại: Tại sao bác sĩ Lục lại nói điều này? Sau khi ra tù Thu Vân đã phải vào viện cấp cứu mấy lần liền, tất cả chỉ vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc cho nó, nếu Thu Vân quay lại nhà họ Hướng…

“Nếu cô ấy quay lại nhà họ Hướng, với một người mẹ không đủ sắc sảo nhanh nhạy như bà, thêm cả một người cha máu lạnh tàn nhẫn, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông Hướng thì cuộc sống của cô ấy sẽ không thể nào hạnh phúc được, có khi còn chẳng thể bằng bây giờ nữa” Lục Thanh Sơn cười nhẹ, sắc mặt ôn hòa, nhưng những gì nói ra lại chẳng kiêng dè ai cả.

Nghe đến đây, Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên và thờ ơ nói: “Bác sĩ Lục nói rất hay.

Vu Tuệ Doanh bị những lời này làm cho kinh ngạc, xúc động đến mức cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Bà ta há miệng thật lâu không lên tiếng, sau đó liếc nhìn Lục Thanh Sơn một cái, cuối cùng lại quan sát Hướng Thu Vân. Vu Tuệ Doanh tỏ vẻ không tin, trong lòng tràn ngập thất vọng và đau đớn.

“Nếu bà Hướng thực sự tốt với tôi thì về sau không đến đây thăm tôi nữa, tôi rất biết ơn.” Hướng Thu Vân lạnh lùng chỉ ra cửa, không hề xúc động chút nào trước những giọt nước mắt của Vu Tuệ Doanh. Cô nói; “Cửa ở đằng kia, bà đi thong thả. Tôi xin phép không tiễn”

Vu Tuệ Doanh lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nhìn Hướng Thu Vân một lúc lâu, lần này bà ta quyết định không làm phiền cô nữa: “Vậy thì con… con nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt nhé. Đừng quên chăm sóc bản thân.

Vu Tuệ Doanh cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, sau đó che miệng và chạy ra ngoài.

Lục Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng bà ta rồi hỏi Hướng Thu Vân: “Không cần an ủi bà ta sao?”

“Không cần đâu” Hướng Thu Vân nhìn xuống những cây châm bạc dày đặc trên chân mình, ngừng lại một lúc lâu mới lên tiếng nói.

Lục Thanh Sơn ừm một tiếng, sau đó anh ta đi ra đóng cửa lại rồi tiêm cho cô một mũi thuốc: “Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không sợ cắt đứt quan hệ với gia đình sao? Nếu như sau này có hối hận thì phải làm thế nào?”.

“Như bác sĩ Lục đã nói, một người mẹ như vậy, lại một người ba máu lạnh tàn nhẫn, luôn nghĩ đến quyền lợi, tôi quay lại bên cạnh bọn họ thì sau này sẽ chỉ thêm bất hạnh mà thôi.” Sắc mặt Hướng Thu Vân không hề thay đổi, cô đáp.

“Không có gì đáng tiếc khi từ chối một người ba như thế, nhưng mẹ của cô thì sao..” Lục Thanh Sơn bắt đầu cắm châm.

Anh ta đặt cây châm xuống và nhìn về phía cô: “Bà ta đâu có giả vờ, mẹ cô thực sự đang nghĩ cho cô và quan tâm đến cô đấy.

Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, ngón tay cô nắm chặt lấy ga trải giường, một lúc sau vẫn không phản ứng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK