Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309

Hướng Thu Vân cười với mọi người: “Chào các cô, tôi là bệnh nhân của bác sĩ Lục”.

Lúc này mọi người mới biết là hiểu lầm, có một người trong đó tiếc nuối nói: “Cô Hướng còn độc thân à? Hai người đứng chung thật sự có tướng phu thê quá, không nghĩ đến việc ở bên nhau sao?”

“Mấy hôm trước chị Dương còn nói tôi xứng với cô Phương, sao bây giờ lại đổi rồi… Ôi, phụ nữ đều nhanh thay lòng thế sao?” Lục Thanh Sơn thở dài: “Là vì tôi quá đẹp trai quá đa tình?”

Chị Dương cười cười: “Đương nhiên là bởi vì anh quá đẹp trai”

Mọi người lại nói chuyện tào lao một lúc, thang máy đến nơi, cuối cùng chia nhau ra.

Hướng Thu Vân đi theo phía sau Lục Thanh Sơn, khi chuẩn bị lên xe của anh, trùng hợp gặp phải chị Dương, chị Dương nhìn cô cười đầy mờ ám, rồi lái xe rời đi.

“Hình như chị Dương hiểu lầm, khi nào tôi gặp chị ấy thì sẽ giải thích một chút” Lục Thanh Sơn cũng đã thấy được nụ cười mờ ám của chị Dương.

Hướng Thu Vân “Ừ” một tiếng, ngồi xuống ghế phụ.

Khi Lục Thanh Sơn đang chuẩn bị khởi động xe, di động rung lên. Trong lúc lợi đãng liếc mắt Hướng Thu Vân đã nhìn thấy trên ghi chú để một chữ duy nhất là “Phương”.

“Cô Phương, có việc sao?” Lục Thanh Sơn làm việc nói chuyện vẫn luôn khiến cho người ta có cảm giác từ tốn, nhưng sau khi kết nối điện thoại, giọng điệu của anh nhanh hơn ngày thường rất nhiều, nghe có mấy phần dồn dập.

Vừa nghe thấy cô Phương, Hướng Thu Vân đã nghĩ đến bệnh nhân nữ nhu nhược xinh đẹp kia, hình như còn là một vũ công.

Không biết đầu bên kia nói cái gì, Lục Thanh Sơn nhanh chóng nói: “Xin lỗi cô Phương, tôi sắp có một ca phẫu thuật, không tiện ra ngoài ăn cơm!”

Sau đó anh ra hiệu bằng ánh mắt cho Hướng Thu Vân: “Tiểu Lý, cô vừa mới nói gi?”

“..” Sao không kêu là Tiểu Lý Tử luôn đi? Hướng Thu Vân mím môi, uể oải phối hợp: “Bác sĩ Lưu anh qua đó nhanh đi, bệnh nhân sắp không xong rồi!”

Lục Thanh Sơn khoa tay múa chân giơ ngón tay cái lên với cô: “Thành thật xin lỗi cô Phương, bây giờ tôi không tiện, hẹn gặp lại!”

Anh vội vàng nói, sau đó lập tức cúp máy.

Hướng Thu Vân rũ mắt nhìn đùi phải của cô, nếu như chân cô điều trị hết, có phải cô cũng có thể giống như cô Phương trở lại làm vũ công một lần nữa hay không?

“Thắt dây an toàn vào” Lục Thanh Sơn nghiêng đầu nói với Hướng Thu Vân.

Thấy cô sửng sốt một lúc, anh ta trực tiếp xoay người thắt dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe.

“Cảm ơn” Hướng Thu Vân nói.

Lục Thanh Sơn nói không cần khách sáo, vừa xoay tay lái vừa nói: “Kỹ thuật diễn của tôi tốt như thế, tôi cảm thấy mình không vào giới giải trí thì quá là đáng tiếc!”

“Không có kỹ thuật diễn cũng không sao, dựa vào gương mặt này của bác sĩ Lục cũng sẽ không chết đói” Hướng Thu Vân nói.

Má lúm đồng tiền trên gương mặt Lục Thanh Sơn càng sâu hơn: “Cuối cùng cũng có người nói tôi có thể kiếm cơm bằng mặt, mỗi lần tôi nói như vậy, bác gái cả của tôi đều nói tôi quá tự luyển”

“Mẹ anh không nói sao?” Có lẽ là do thái độ của anh quá thoải mái, giống như là nói chuyện với một người quen cũ, nên thần kinh của Hương Thu Vân cũng thả lỏng rất nhiều.

Lục Thanh Sơn xoay tay lái, hòa vào dòng xe cộ: “Tôi bị người nhà đưa cho bác gái cả nuôi dưỡng, một năm trước mới về lại nhà, tôi và mẹ không thân thiết, vì thế bà ấy không dám thoải mái đùa giỡn với tôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK