Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295

Chẳng phải Giang Hân Yên thích khiến cho cô ghê tởm như vậy sao? Cô chỉ dùng cách như vậy để khiến Giang Hân Yên chán ghét.

Nụ cười trên gương mặt Giang Hân Yên lập tức cứng đờ lại.

“Hướng… Thu… Vân!” Giang Minh Thắng không ngờ rằng người phụ nữ anh ta thích lại ghê tởm như vậy: “Em tìm cách giết Hân Yên vẫn chưa thoả mãn, em ấy nể tình cảm ngày xưa của hai người nên không kiện em ra tòa. Nhưng bây giờ em lại cướp đi chồng sắp cưới của em ấy em có còn là con người nữa không?”

Anh ta nói chuyện và muốn túm lấy Hướng Thu Vân.

Nhưng Hạ Vũ Hào đưa tay ra túm lấy cổ tay của anh ta với gương mặt lạnh lùng, sau đó cố gắng hất anh ta ra. Giang Minh Thắng loạng choạng một chút rồi mới dựa vào vách tường để đứng vững.

“Tôi nói lại lần nữa, sau này cách xa cô ấy một chút” Trên bộ đồ bệnh nhân của Hạ Vĩ Hào đã nhuốm vệt máu, nhưng gương mặt anh tú tái nhợt lại mang theo vẻ tàn bạo. Rõ ràng là anh đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lại giống như con ác quỷ đến từ trong bóng tối.

Giang Minh Thắng hoảng sợ trước khí thế của anh, một lúc sau mới lên tiếng nói với vẻ mặt khó coi: “Anh nói Hướng Thu Vân là người phụ nữ của anh, vậy Hân Yên thì sao? Anh để em ấy vào vị trí nào?”

“Không có vị trí nào cả.” Hạ Vũ Hào không hề để lại chỗ trống nào cho Giang Hân Yên: “Trong lòng tôi chỉ chứa đủ một người.

Giang Hân Yên đã biết Hạ Vũ Hào không hề có tình cảm gì với cô ta từ lâu, nhưng lúc này nghe thấy anh nói như vậy, cô ta vẫn không thể nào kìm chế được sự thất vọng.

Ngoài thất vọng ra, cô ta còn ghen tỵ và căm hận Hướng Thu Vân hơn.

Nếu như trên thế giới này không có Hướng Thu Vân, một người thông minh lý trí như anh Hạ Vũ Hào chắc chắn sẽ đồng ý kết hôn với cô ta mà không hề do dự gì.

Giang Minh Thắng không biết là mình đang tức giận thay cho em gái mình hay là ghen tỵ vì Hạ Vũ Hào làm ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể ở bên cạnh Hướng Thu Vân.

Anh ta siết chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gần xanh: “Con người như anh vốn không xứng để đính hôn với Hàn Yên”

“Vậy thì làm phiền cậu Giang khuyên nhủ em gái mình cho tốt, bảo cô ta không cần nghĩ đủ mọi cách để đính hôn với tôi.” Gương mặt của Hạ Vũ hào đã tái nhợt hơn rất nhiều so với trước kia.

Nói rồi anh ôm eo Hướng Thu Vân đi vào trong phòng bệnh, sau đó đóng cửa cái “sầm”. Giang Minh Thắng nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi mắt nhuốm vẻ đau khổ, vùng vẫy, tức giận và những cảm xúc mơ hồ.

“Anh à, có phải trong lòng anh không buông bỏ được Hướng Thu Vân giống như anh Vũ Hào nói không?” Giang Hân Yên cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng nhìn hơi lạnh lẽo. Cô ta vừa buông lời, trái tim Giang Minh Tháng “thịch” một tiếng. Anh ta hầu như lập tức nói: “Không có”

“Thật ra anh hai chưa buông bỏ được cô ta cũng không sao cả.” Giang Hân Yên nở nụ cười miễn cưỡng: “Anh không cần vì em mà kìm nén cảm xúc trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK