Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270

Nhưng anh lại chẳng thấy vui chút nào. Thà rằng cô thực sự phản bội anh ngay từ đầu. Ít nhất, là cô có lỗi với anh, mà anh cũng không xử oan cô…

Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra. Một bác sĩ đeo khẩu trang y tế và áo blouse bước ra.

Khi bác sĩ bước ra, mắt Hướng Quân sáng lên. Anh ta đứng dậy hỏi thăm tình trạng của Hướng Thu Vân, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị Lục Thanh Sơn đè xuống.

“Tình trạng cậu Hướng như vậy, tốt hơn hết là không nên cử động” Lục Thanh Sơn rất ghét bệnh nhân không nghe lời, giọng điệu hơi khó nghe.

Sau khi nói xong, không đợi Hướng Quân phản ứng, anh ta đi tới chỗ bác sĩ hỏi: “Bác sĩ Tiền, tình hình của cô Hướng thế nào rồi?”

“Chưa chết” Bác sĩ Tiền tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt rũ rượi.

Thấy vậy, Hướng Quân không chịu được nữa mà vội đứng lên. Bởi vì dùng sức ở chân bị thương, khiến cho khuôn mặt đẹp trai tái nhợt vì đau. Nhưng lúc này anh ta lại không để ý đến những chuyện đó: “Ý anh là sao? Tình hình của Thu Vân không ổn ư?”

Vẻ mặt của bác sĩ rất khó coi, anh ta không muốn nghĩ như vậy cũng không được.

“Hừ.” Bác sĩ Tiền nặng nề hừ một tiếng, cũng không để ý đến anh ta mà nhìn lướt qua xung quanh rồi sốt ruột hỏi: “Tổng giám đốc Hạ Vũ Hào có ở đây không?”

Hướng Quân không biết chính xác tình hình của Hạ Thu Vân nên sốt ruột: “Không có, anh ta không có ở đây! Bác sĩ, nói cho tôi biết, em gái tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Là em gái của anh à?” Bác sĩ Tiền quay qua anh ta hỏi.

Hướng Quân lau mồ hôi lạnh vì đau rồi lại gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng! Có phải tình hình của con bé không được tốt lắm?”

Bác sĩ chưa kịp trả lời, anh ta đã lo lắng nói: “Xin hãy cứu con bé, hết bao nhiêu tiền cũng được. Tôi cũng không thiếu tiền!”

“Không phải thiếu tiền mà là thiếu đức. Bác sĩ Tiền tức giận nói: “Ngoại trừ việc tổng giám đốc Hạ không được đi vào, nếu những người khác bằng lòng đều có thể vào thăm”

Nói xong những lời đó, sắc mặt của anh ta đã đen như đít nồi. Mấy y tá nối đuôi nhau ra khỏi phòng cấp cứu, đi theo sau anh ta. Sắc mặt của họ cũng rất khó coi.

“Đạo đức gì chứ? Đùa gì vậy hả?” Hướng Quân cau mày oán giận, anh ta vội vàng đi vào phòng cấp cứu. Lâm Quỳnh Chi sợ anh ta sẽ ngã nên nhanh chóng bước tới đỡ lấy anh ta.

Lục Thanh Sơn liếc nhìn về hướng bác sĩ Tiền đang rời đi, sau đó bước từng bước đến gần Hướng Quân và nói: “Để tôi”

“Vậy phiền bác sĩ Lục rồi.” Lâm Quỳnh Chi mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu. Cô ấy nói xong thì để Hướng Quân vào vòng tay của Lục Thanh Sơn rồi chạy vội đến phòng cấp cứu.

Hướng Quân nằm trong vòng tay của Lục Thanh Sơn:

Một tay anh ta đỡ lấy ngực Lục Thanh Sơn, muốn giữ khoảng cách hai người. Thật sự rất kỳ cục khi hai người đàn ông lại ôm ấp nhau.

Nhưng ngay khi thân thể anh ta cách Lục Thanh Sơn khoảng mười cm thì một tay đột nhiên xốc nách anh ta, sau đó một tay vòng qua khuỷu chân anh ta.

Hướng Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên cơ thể anh ta bay lên không trung.

Anh ta đã bị Lục Thanh Sơn bể lên.

Ôm kiểu công chúa.

Ngay lúc này đây, toàn thân Hướng Quân thấy rất khó chịu: “Anh, anh, anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK