Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289

“Đô!”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Lục Thanh Sơn cầm điện thoại lên rồi liếc nhìn, âm thầm thở dài sau đó nói thêm một câu: “Cô Hướng, tối nay cô có rảnh không? Bác gái cả muốn cô đến tối nay qua đó” Hướng Thu Vân đang muốn nói được thì có người gõ cửa, sau đó chưa kịp đợi cô trả lời người đó đã đẩy cửa bước vào.

Người đi vào là Vu Tuệ Doanh, mới mấy ngày không gặp mà thôi, dường như khóe mắt của bà lại thêm vài nếp nhăn, hình như già hơn năm sáu tuổi so với trước đây.

Bà vốn tưởng rằng hôm nay mình không thể vào cửa như mọi khi, nhưng ngay khi bà vừa đẩy thì cánh cửa đã mở ra, trong mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Thu Vân.” Vu Tuệ Doanh bước đến bên cạnh giường bệnh, nắm tay Hướng Thu Vân rồi nói: “Mẹ đã nói với ba của con rồi, con hãy về nhà đi.”

“Về nhà?” Sau khi nhìn thấy mẹ của mình thì sắc mặt Thu Vân thay đổi: “Nhà tôi là nơi nào? Nhà họ Hướng hay sao?”

Cô nở một nụ cười giễu cợt, sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi”

Vu Tuệ Doanh sửng sốt một hồi, hai mắt đỏ hoe. Khó khăn lắm bà ta mới cất lời nói: “Thu Vân, con vẫn còn trách mẹ sao? Nhưng dù sao đi nữa, con cũng là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đó. Ba con sợ người khác nói rằng gia đình chúng ta bao che cho một kẻ giết người cho nên mới lựa chọn vì đại nghĩa không quản người thân. Ông ấy cũng không còn cách nào khác mới phải làm như vậy.”

Mỗi của Thu Vân mím chặt, lạnh lùng nhìn bà ta, cô không nói một lời. Dường như chỉ có trái tim cô đang đau đớn khôn nguôi.

Sự việc đã đành sao?

Thật là buồn cười! “Trước giờ con vẫn luôn làm việc ở Club Mộng Hương, việc đó không thành vấn đề” Sự thờ ơ của Thu Vân khiến Vu Tuệ Doanh cảm thấy khó chịu. Bà ta nói: “Thu Vân, quay trở về nhà đi. Mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp việc vặt cho con trong công ty, đừng đến làm ở Club Mộng Hương nữa”

Bà ta đưa tay ra kéo Hướng Thu Vân.

Nhưng tay của Hướng Thu Vân đã nhanh chóng tránh đi, tránh chạm vào bà ta. Cô lạnh lùng nói với Vu Tuệ Doanh: “Bà đã nói đủ chưa?” Haha, đây rõ ràng là mẹ ruột của cô, là người sinh ra cô, là người luôn nói chỉ muốn tốt cho cô, nhưng rõ ràng bà ta chẳng hề tin cô dù một lần.

“Thu Vân… con…” Đôi mắt của Vu Tuệ Doanh đỏ ngầu, nước mắt bà ta chỉ chực trào ra.

Trước đây Hướng Thu Vân luôn hận không thể nhìn thấy mẹ cô khóc hoặc cảm thấy đau khổ, nhưng bây giờ khi chứng kiến cảnh này, Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy thật đáng thương và nực cười làm sao.

“Bà Hướng lau nước mắt đi” Lục Thanh Sơn lấy khăn tay ra rồi đưa cho Vu Tuệ Doanh.

Vu Tuệ Doanh nhận lấy khăn rồi lau nước mắt, sau đó không quên nói: “Cảm ơn bác sĩ.

“Không có gì đâu” Lục Thanh Sơn thầm thở dài, hai mẹ con người này ngoại trừ việc giống nhau về ngoại hình thì thực sự không có điểm nào tương đồng về tính cách.

Vu Tuệ Doanh mất một lúc để thuyết phục Hướng Thu Vân, để cô chịu về nhà với mình, nhưng dù có nói gì với cô cũng trở nên vô ích.

Bà ta theo thói quen nhờ người khác giúp đỡ, cho nên nói với Lục Thanh Sơn: “Bác sĩ ơi, cậu có thể giúp tôi thuyết phục con gái tôi được không? Tôi đã khó khăn lắm mới thuyết phục được ba nó cho phép nó về nhà, nhưng đứa trẻ này cứ nhất quyết không nghe lời …

Dứt câu, Vu Tuệ Doanh lại nghẹn ngào: “Tôi không biết làm như thế nào khác cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK