Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259

Cô hít một hơi thật sâu, rũ mắt xuống không nhìn anh: “Hai năm trước tôi đã tông gãy chân của cô Giang, tất cả những thứ hiện giờ đều là tôi đáng bị như vậy, thái độ vừa rồi của tôi không hay, tôi xin lỗi.”

Việc mạnh miệng nhất thời không có nghĩa lý gì với cô cả, chỉ sẽ khiến cho hoàn cảnh của cô càng thêm khó khăn, vừa rồi là do cô đã quá bốc đồng.

“Ngoài chuyện của cô ta ra thì cô không còn chuyện gì có lỗi với tôi sao?” Sự hèn mọn và xa lánh do cô cố tình khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng Hạ Vũ Hào đã tăng thêm một chút, anh nâng cằm của cô lên và bắt cô nhìn lấy anh.

Hướng Thu Vân buộc phải ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm thấy cơn tức giận đã đến một cách khó hiểu nhưng đành phải nén cơn tức giận lại rồi trả lời: “Không có.

“Không có sao?” Hạ Vũ Hào véo cắm của cô mạnh hơn một chút, hỏi từng chữ một: “Hai năm trước, cô ở nhà họ Giang và…

Brum…

Brum…

Tiếng di động rung đột nhiên vang lên.

Hướng Thu Vân nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm của anh, hai tay chống xuống giường lùi về sau vài bước: “Tổng giám đốc Hạ, di động của ngài đang kêu.

Nơi đầu mũi toàn là mùi nước hoa đàn ông trên người anh, cô cau mày lại và lặng lẽ nín thở.

Hạ Vũ Hào đứng thẳng người rồi trực tiếp cúp máy khi nhìn thấy hiển thị người gọi điện, sau đó nhìn về phía Hướng Thu Vân đang co ro ở góc giường bệnh, có ý nói rằng: “Hai năm trước, tôi đã từng đến nhà họ Giang vào hôm trước ngày sinh nhật của cô một ngày.

“Hoá ra tổng giám đốc Hạ lúc đó đã thích cô Giang rồi à, xin tha thứ cho sự mù quáng của tôi, lại còn nói đến chuyện cầu hôn trong bữa tiệc sinh nhật trước mặt hai người, đã khiến cho hai người chê cười rồi.” Cái lưng của Hướng Thu Vân kéo căng và tự cười nhạo bản thân.

“Hướng Thu Vân.” Hạ Vũ Hào dùng lực nắm chặt lấy cái cằm của cô, nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên cằm của cô do bị anh véo thì sức lực trên tay không khỏi có chút thả lỏng vài phần.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, gần đến mức đôi môi cọ xát vào nhau khi họ nói chuyện, vô cùng ám muội, nhưng trong mắt của hai người lại không thể nhìn thấy bất kỳ sự kiều diễm triền miên gì cả.

Hướng Thu Vân nhìn chằm chằm lấy anh, đôi môi trắng bệch, chân tay mềm nhũn, mà cái lưng lại không chịu cong xuống: “Vạch trần chuyện giữa tổng giám đốc Hạ và cô Giang như vậy, khiến cho ngài không thể xuống nước được, thật sự xin… lỗi.”

“Hai năm trước, tôi đã từng đến nhà họ Giang vào hôm trước ngày sinh nhật của cô một ngày, tôi đã đi lên lầu hai và đứng trong phòng đối diện với Giang Minh Thắng” Hạ Vũ Hào trực tiếp ngắt lời cô, hai mắt u ám khó hiểu, thở gấp hơn trước một chút: “Nói như vậy, cô không nhớ ra điều gì sao?”

Một số hình ảnh loé lên trong đầu của Hướng Thu Vân, con người của cô khẽ co lại, cơ thể hơi cứng đờ, tâm trạng hơi hỗn loạn, đến mức không nhận ra cái tay của anh nắm lấy cằm cô đang run rẩy.

Thảo nào trông Hạ Vũ Hào có vẻ không thích Giang Hân Yên lắm nhưng lại vì Giang Hân Yên mà nhiều lần làm nhục và giày vò cô; thảo nào thái độ của Hạ Vũ Hào đối với cô lại đột nhiên thay đổi trong bữa tiệc sinh nhật đó!

Cô chỉ nghĩ rằng Hạ Vũ Hào thích Giang Hân Yên, mà cô tông gãy chân của Giang Hân Yên nên anh mới đánh gãy chân của cô và điên cuồng hành hạ cô… Kết quả, hoá ra là vì chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK