Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 263

“Nhìn thấy không?” Ngón tay Hướng Thu Vân run run chỉ những vết thương chẳng chịt thê vô cùng thê thảm trên người mình, khàn giọng đáp: “Những vết sẹo này khắp người tôi đều có! Chẳng biết chân tôi có thể chữa lành được không!”

Nước mắt rơi không ngừng, lau mãi cũng không lau hết được.

Hạ Vũ Hào nhìn những vết sẹo lốm đốm xấu xí trên da thịt trắng noãn của cô, yết hầu căng chặt, trái tim anh như bị người ta bóp lấy, mỗi lần hít thở đều trở nên rất khó khăn.

“Hạ Vũ Hào, tôi là vũ công múa cổ điển, anh nghĩ với tấm thân này, sau khi chân tôi chữa khỏi, tôi có thể tiếp tục nhảy múa sao?” Hướng Thu Vân tiến lên phía trước vài bước, nhón chân dùng sức nắm chặt áo sơ mi cổ đứng của anh, vì dùng sức quá mạnh nên đầu ngón tay trắng bệch: “Tại anh mà tôi ngồi tù, gãy chân, có nhà nhưng không thể về! Hạ Vũ Hào, anh đã phá hủy cuộc đời tôi rồi…

Tâm trạng kích động tới mức không nói nên lời, cô hít sâu rồi rít từng chữ qua kẽ răng: “CẢ ĐỜI TÔI ĐỀU BỊ ANH HỦY RỒI! HỦY RỒI!”

Mà tất cả cũng vì một hiểu lầm nho nhỏ, á, haha, thật nực cười!

Hạ Vũ Hào bị cô nắm cổ áo, trông có vẻ nhếch nhác, nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ nhìn nước mắt liên tục tuôn rơi trên mặt cô, chỗ lồng ngực như có hàng vạn hàng ngàn con kiến bò, đau đớn khó chịu như bị dao cắt, bị lửa thiêu đốt.

Anh khó khăn mở miệng nhưng không nói được lời nào, chỉ giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt cô. Hướng Thu Vân cắn răng, nghiêng đầu muốn né tránh tay anh.

Hạ Vũ Hào xoay mặt cô trở về, cúi đầu nhìn cô, ngón tay khế run lau đi nước mắt bên khóe mắt.

“Xin lỗi?” Hướng Thu Vân dùng sức hất tay anh ra, trong mắt hắn đầy tơ máu: “Một câu xin lỗi của anh có thể làm gì? Chữa hết chân cho tôi, loại bỏ vết sẹo của tôi, hay có thể khiến mối quan hệ giữa tôi và ba mẹ khôi phục như ban đầu?”

“Không thể! Cái gì cũng không…Khụ, khụ.

Cô che miệng, đột nhiên sắc mặt từ đỏ biến thành màu xám trắng, bờ môi đỏ chót, hơi thở dồn dập hơn trước. kia rất nhiều.

Hạ Hàn Xuyên mở to hai mắt, nét mặt tái đi, anh bước tới ôm lấy cô đặt lên giường.

“Kiên trì một lát! Bác sĩ lập tức đến ngay!” Anh nhấn nút khẩn cấp, ngồi ở bên giường, cởi áo vest ra khoác lên người cô, tay chân bất lực nắm lấy tay cô.

Tay cô rất nhỏ cũng khá gầy gò, nắm như vậy thậm chí còn hơi cộm tay, như thể chỉ cần dùng sức mạnh một chút sẽ bẻ gãy tay cô.

Hướng Thu Vân che miệng dùng sức họ khan, họ đến khó thở, dường như muốn họ tới mức văng phổi ra khỏi lồng ngực. Mặc dù khó chịu như vậy, nhưng cô vẫn dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Hạ Vũ Hào.

Cô không muốn bị anh ta đụng chạm! Thật ghê tởm! Râm!

Lục Thanh Sơn dẫn theo một bác sĩ và vài y tá xông vào, khi thấy Hạ Vũ Hào và áo bệnh nhân rơi lả tả trên mặt đất thì anh ta hơi sửng sốt, nhưng mặc kệ anh mà chạy tới bên giường lật kiểm tra chân của Hướng Thu Vân.

“Chắc là bệnh phổi ứ nước tái phát, bác sĩ Lục tránh ra!” Một bác sĩ khác quan sát gương mặt trắng bệch của Hướng Thu Vân, môi tím tái và đàm hồng trên mặt đất, nhanh chóng nói một câu. Sau đó cùng vài y tá khác đưa Hướng Vãn đi.

Ánh mắt Hạ Vũ Hào vẫn dõi theo Hướng Thu Vân từ đầu đến cuối. Thấy thế, anh bèn nhíu mày, nhấc chân muốn đuổi theo.

Nhưng Lục Thanh Sơn đã tiến lên, chặn trước người anh: “Tổng giám đốc Hạ nên ở lại đây thì tốt hơn”

Hạ Vũ Hào lướt qua Lục Thanh Sơn, tầm mắt anh rơi vào trên người Hướng Thu Vân. Chỉ nhìn được một lát thì bác sĩ đẩy cô ra khỏi phòng bệnh, ngay sau đó biến mất trong tầm mắt của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK