Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 284

Lâm Quỳnh Chi nghe thấy Hướng Thu Vân nói như thế thì choáng váng, cô ấy nói: “Tổng giám đốc Hạ biết ư? Vậy tại sao anh ấy còn không chịu buông tha cho em chứ?”

Hướng Thu Vân không trả lời lại Lâm Quỳnh Chi, cô cứ ngây người ra nhìn xuống dưới đất một lúc. Sau đó cô đi qua người cô ấy rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Thu Vân, em đi đâu vậy?” Lâm Quỳnh Chi sợ Hướng Thu Vân sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã nhanh chóng đuổi theo cô.

Hướng Thu Vân đi mấy bước đã đến trước cửa phòng bệnh đối diện, cô gõ cửa phòng. Ba phòng bệnh ở bên cạnh đều mở cửa ra, người nhà bệnh nhân ngó đầu ra xem xem đã xảy ra chuyện gì rồi.

Có một bà cụ tóc hoa râm trông tạng thái có vẻ rất tốt, bà ấy ôn hòa nói: “Này hai cô gái, làm phiền hai người nhỏ tiếng đi một chút. Ông nhà tôi bị ung thư phổi, ông ấy bị đau cả ngày đến nỗi không ngủ được, giờ khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc.

Hướng Thu Vân không nói chuyện với bà cụ, cô cũng không nhìn bà ấy, cô chỉ ngừng động tác gõ cửa của mình lại thôi.

“Cháu xin lỗi bà ạ, em của cháu hơi nóng vội nên mới làm như thế ạ, cháu xin lỗi bà thay em ấy ạ. Lâm Quỳnh Chi mỉm cười xin lỗi.

“Có việc gấp thì có thể thông cảm được. Bà cụ cũng không lằng nhằng chuyện này mãi không buông, bà ấy chỉ nói: “Mọi người ở đây đều thông cảm cho nhau một tý. Nơi này đều là bệnh nhân, các cháu cố gắng nhỏ tiếng đi một chút”

Lúc này Hướng Thu Vân mới quay người lại, cô đi đến trước mặt bà lão rồi cúi người xuống nói: “Cháu xin lỗi ạ”

“Không sao đâu không sao đâu. Bà lão phất phất tay với Hướng Thu Vân, vành mắt bà ấy đỏ ửng cả lên: “Bà thấy ông nhà mình khó chịu nên muốn để cho ông ấy nghỉ ngơi một lúc. Ôi chao, ông nhà bà gọi bà rồi, thôi bà vào trước đây” Bà ấy vẫy vẫy tay về phía Hướng Thu Văn rồi mở cửa đi vào trong.

Gần như trong cùng một khoảnh khắc, lúc bà lão mở cửa bước vào trong thì Hạ Vũ Hào lại mở cánh cửa phòng bệnh ra. Trông anh vẫn không khác ngày xưa là bao, chỉ là gương mặt đẹp trai trắng bệch như tờ giấy, trên quần áo bệnh nhân có dính vài giọt máu.

Khi nhìn thấy Hướng Thu Vân đứng ở ngoài cửa, Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, khuôn mặt góc cạnh sắc bén dịu đi một chút: “Cô tìm tôi?”

Hướng Thu Vân run rẩy hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng: “Tôi đã nói tôi không có bất cứ quan hệ gì với Giang Minh Thắng. Anh nói anh tin tôi. Về vụ tai nạn xe hai năm trước, anh cũng nói không trách tôi. Đúng chứ?”

“Vào đi, bên ngoài lạnh.” Hạ Vũ Hào liếc nhìn bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh của cô thì đứng nhường qua một bên.

Hướng Thu Vân nắm chặt hai tay để hai bên hông, cô không nhúc nhích mà lại hỏi: “Anh nói anh tin tôi, đúng chứ?”

“Ừ” Bóng dáng của cô phản chiếu trong con ngươi của

Hạ Vũ Hào, anh khế ừ một tiếng.

Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, chăm chú nhìn anh: “Chính miệng anh đã nói với tôi rằng sau này không cần đến Club Mộng Hương làm việc nữa, đúng chứ?”

“Đúng” Hạ Vũ Hào nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK