Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 257

Hướng Thu Vân mãi nhìn lấy hai người Nhậm Gia Hân bọn họ, cô khinh bỉ bản thân đã từng ngốc nghếch đến tin tưởng bất kỳ ai, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ trong sáng như Nhậm Gia Hân thì cô lại không khỏi ngưỡng mộ.

Cô mỉm môi và nhìn đi chỗ khác, kết quả lại vô tình liếc thấy Hạ Vũ Hào và mới nhận ra hình như anh đã nhìn cô rất lâu, lúc này, cô muốn nói nhưng lại thôi.

Hướng Thu Vân cau mày, vùng lưng không biết đã kéo căng thẳng tắp từ khi nào, cô dời mắt đi và lại nhìn xuống đất.

Sắc mặt của cô vẫn như trước, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết từng tế bào trong cơ thể đều đang căng cứng, không phải sự căng thẳng khi được người mình thích chú ý đến, mà giống như một con thỏ vậy, không dám có chút buông lỏng khi ở trước mặt loài sinh vật như sói.

“Hướng Thu Vân. Hạ Vũ Hào đột nhiên gọi cô.

Khi giọng nói của anh vang lên thì Hướng Thu Vân tim đập thình thịch, vô thức lùi về sau vài bước và lộ ra vẻ cảnh giác: “Ừm”

“Cô.” Hạ Vũ Hào nhìn thấy dáng vẻ đầy hoả lực giống như một con nhím của cô thì những lời nói quanh quần trên đầu lưỡi đã thay đổi khi thốt ra: “Rót cho tôi một ly trà.

Hướng Thu Vân củi đầu xuống và trong đáy mắt hiện lên tia mỉa mai, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, đây là bệnh viện, không có nước trà

Anh chạy đến bệnh viện để sai bảo cô, hừm, để làm nhục cô, anh đúng là yêu nghề mà.

Rót cho tôi một lỵ..” Hạ Vũ Hào dừng lại một lát rồi nói, nói được một nửa rồi lại ngừng: “Không cần nữa.

Anh đứng dậy đi tới bàn rót một ly nước, cầm lên uống một nửa ly nhỏ rồi đặt chiếc ly xuống, thành ly bên ngoài dính một lớp mồ hôi tay của anh. Hướng Thu Vân nhìn anh rồi liếm đôi môi khô khốc, sau đó cúi đầu ngồi xuống giường bệnh.

Cô cảm thấy thái độ gần đây của Hạ Vũ Hào đối xử với mình rất… kỳ lạ, có một loại cảm giác khó tả, và cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến bò dọc khắp cơ thể của cô vậy, khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể của cô đều cảm thấy khó chịu.

Hạ Vũ Hào mãi nhìn lấy cô sau khi đã đặt chiếc ly xuống, thỉnh thoảng cau mày trong vô hình rồi nhanh chóng giãn ra, sắc mặt u ám khó hiểu.

Cả hai người đều không lên tiếng, trong phòng bệnh yên lặng đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, trong bầu không khí lúng túng còn mang theo vài phần quái lạ.

“Hôm nay tổng giám đốc Hạ kiếm tôi có chuyện gì sao?” Hướng Thu Vân mãi cúi đầu xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Hạ Vũ Hào đang di chuyển trên người cô, cô sởn cả tóc gáy, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Hạ Vũ Hào đi vài bước tới chiếc ghế rồi ngồi xuống, sau vài lần mấp máy môi thì anh mới hỏi: “Hai năm trước..

Vừa mới mở miệng ra thì anh đã ngừng lại, khế cau mày trong vô hình.

Anh chỉ nói ra ba từ mà sắc mặt của Hướng Thu Vân đã cắt không ra một giọt máu.

Hai năm trước?

Hạ Vũ Hào muốn truy cứu chuyện cô tông gãy chân của Giang Hàn Yên sao? Hay là muốn tính toán với cô về chuyện nhà họ Hướng đã cắt đứt quan hệ với cô mà anh hai và chị dâu vẫn giữ liên lạc với cô? “Cô cảm thấy một con người có nên tin vào những gì mình thấy hay không?” Hạ Vũ Hào đặt tay phải lên bàn, dùng những ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ vào mặt bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK