Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331

“Ba, con thấy bác sĩ ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt, ba đã trị ở đây thời gian dài như thế rồi mà còn không thấy khá hơn một chút nào. Vừa hay con có quen biết một chuyên gia ung thư phổi ở nước ngoài, con đã liên lạc với anh ta rồi, anh ta sẽ nhanh chóng.

Trong phòng bệnh vô cùng rối loạn, ông cụ Hạ chống giường ngồi dậy, sắc mặt khó coi, hét lớn: “Tất cả im miệng cho ta!”

Trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

“Nói cho các người biết làm gì, để các người cả ngày đến đây làm phiền ta, vo ve như ruồi à?!” Ông cụ Hạ đập ván giường mấy lần.

Không một ai dám lên tiếng.

Ông cụ Hạ quét mắt nhìn đám người, chỉ vào bọn họ mà quá: “Đừng tưởng ta không biết tâm tư của từng đứa không phải chỉ là tranh thủ lúc ta chưa chết, muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt ta, để ta chia cho các người chút gia sản à?!”

“Một lũ vô dụng! Nếu các người có tâm tư thủ đoạn khi kinh doanh công ty như có tâm tư muốn tranh gia sản này, thì ta cũng không cần phải lo lắng cho một lũ ngu xuẩn các người!”

“Chuyện di sản các người cũng đừng nghĩ nữa, ta đã viết xong di chúc từ sớm, các người có lấy lòng ta cũng vô dụng!”

Cả đám người vốn đang yên lặng nghe, nhưng vừa nghe đến việc di chúc đã viết xong, lập tức lại hỗn loạn “Di chúc đã viết xong từ sớm? Hay vẫn là phần di chúc ban đầu kia?”

“Ba, cả nhà chú ba chiếm hết hai mươi lăm phần trăm cổ phần, ba cũng quá bất công rồi? Nhà họ Hạ tổng cộng nắm tám mươi lăm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Hạ Thị.”

“Bình thường nhà chú ba đã có nhiều cổ phần, chia hoa hồng nhiều thì thôi đi, ngay cả viết di chúc ba cũng viết như thế, thật sự là thiên vị đến không có giới hạn rồi!”

“Chủ ba không làm gì cả, nắm nhiều cổ phần như thế có phải là không thích hợp lắm không? Bình thường người quản lí công ty là chúng ta mà?”

Bà cụ đứng lên, nói: “Có gì từ từ nói, bác sĩ nói ông cụ phải tĩnh dưỡng, các người như thế này…

Lời còn chưa nói hết đã bị con gái lớn nhà họ Hạ cắt lời: “Dì Chu, bình thường chúng tôi tôn kính dì là trưởng bối nhà họ Hạ, nhưng như thế cũng không có nghĩa là dì thật sự là trưởng bối của nhà họ Hạ. Người nhà chúng tôi bàn chuyện di chúc, người ngoài như dì vẫn nên ít nói vài câu đi.”

Bà cụ ngượng ngùng im lặng, thở dài một hơi, ngồi lại bên giường bệnh.

“Tất cả im miệng cho ta!” Ông cụ Hạ vỗ giường một cái thật mạnh, thở dốc nói: “Cút hết! Bây giờ cút hết ra ngoài đi!”

Vẫn còn có người muốn nói, ông cụ Hạ đã trực tiếp cắt ngang: “Ai nói thêm một câu nào nữa, ta sẽ sửa di chúc lại, ai nói chuyện thì một đồng cũng đừng mơ nhận được! Cút hết ra ngoài cho ta!” Không ai dám nói gì nữa, mấy chục người ồn ào đi ra ngoài, ai cũng có tâm tư riêng.

Cả nhà chú ba đều không nhúc nhích, ông cụ Hạ nói với bọn họ: “Các người cũng cút đi!”

Chỉ là giọng nói đã hòa hoãn rất nhiều.

Ông cụ Hạ không hoan nghênh nhất là con thứ hai là ba Hạ và con dâu Triệu Phương Loan, hai người cả buổi cũng không dám nói gì, đi ra ngoài theo mọi người.

“Lão Nhị và vợ Lão Nhị ở lại một lát!” Sắc mặt của ông cụ Hạ rất khó coi.

Ba Hạ và Triệu Phương Loan lên tiếng, lại quay trở về, những người khác của nhà họ Hạ cũng nhìn bọn họ vài lần, tâm tư khác thư.

Ông cụ Hạ: “Vũ Hào đâu? Sao còn chưa đến?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK