Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 410

Bệnh viện.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Ông cụ Hạ nghe thấy điện thoại truyền đến câu nói kia, sắc mặt có chút ngạc nhiên.

Hạ Vũ Hào cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đây là thái độ của mày khi nói chuyện với trưởng bối à?” Ông cụ Hạ ngửi thấy mùi máu tươi lẫn với mùi nước sát khuẩn lại càng cáu kỉnh hơn.

Chân mày của Hạ Vũ Hào lại nhíu chặt hơn một chút: “Ông phải bốn người đi, vậy có thể tiếp tục gọi điện thoại cho ba người còn lại”

“Mày cho rằng số điện thoại của kẻ nào cũng xứng tồn tại trong danh bạ điện thoại của tạo sao?” Trên cổ truyền tới cảm giác đau nhói, ông cụ Hạ cả giận nói: “Vì một người phụ nữ mà uy hiếp tạo, đúng là giỏi quá mà!”

“Cứ coi như người của tao mang Hướng Thu Vân trở về thì mày có thể làm gì chứ?”

Hạ Vũ Hào nhanh chóng mím môi, đáy mắt phủ kín một tầng sương giá.

“Hạ Vũ Hào, tao nói cho mày biết, cái gì mày cũng không thể làm được! Tình cảnh lúc đó cũng không thể tốt hơn bây giờ, chỉ càng tồi tệ hơn so với hiện tại thôi!” Ông cụ Hạ chưa bao giờ chật vật như vậy, lúc này tức giận đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai.

Đáy mắt Hạ Vũ Hào hiện lên một tia u tối: “Chuyện này không cần ông nội phải hao tâm tổn trí, hiện giờ ông chỉ cần gọi cho người của ông bảo họ mang Hướng Thu Vân về đây”

Vừa dứt lời, tiếng điện thoại di động vang lên.

Ông cụ Hạ nhìn dãy số xa lạ không được lưu, tức giận nhận điện thoại: “Alo? Cái gì, Hướng Thu Vân bị người ta cướp đi rồi hả? Các người làm ăn kiểu gì thế không biết? Mày…”

Không đợi ông cụ nói xong Hạ Vũ Hào đã đoạt mất điện thoại trong tay ông cụ, lạnh giọng hỏi: “Bây giờ các người đang ở đâu? Mấy người có nhớ biển số chiếc xe cướp Hướng Thu Vân đi không?”

“Thật xin lỗi, những cái này tôi không thể nói cho anh biết” Giọng nói của người gọi điện thoại tới rất yếu ớt.

Lực cầm dao gọt trái cây kề trên cổ ông cụ tăng thêm vài phần, sắc mặt ông cụ Hạ vô cùng khó coi, quát: “Nếu không muốn tôi chết thì mấy người nói hết cho nó đi. Nó hỏi cái gì thì kể hết cho nó nghe! Một đám ngu xuẩn!”

Hạ Vũ Hào đạt được mục đích của mình, nghe được lời mình muốn biết liền trực tiếp nhét điện thoại di động vào tay ông cụ Hạ, sau đó khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Vũ Hào, con cầm dao gọt trái cây làm cái gì?”

“Rốt cuộc đã xảy chuyện gì mà máu me dính lên người thế, có muốn tìm bác sĩ để băng bó qua không?”

“Sao sắc mặt lại khó coi thế này, cậu và ông cụ làm sao vậy?”

Bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, sắc mặt ông cụ Hạ càng khó coi hơn. Ông cụ họ một tiếng, bước vài bước tới trước cửa, hét lớn với đám người ở bên ngoài: “Để cho tôi an tĩnh một chút, chỗ này là phòng bệnh, không phải chợ bán thức ăn!”

Hàng lang mới vừa nãy còn đang náo loạn giờ lập tức yên tĩnh trở lại.

“Lão Tam đâu? Bảo nó và Nhuận Trạch tới gặp tôi!” Ông cụ Hạ trầm mặt nói một câu, sau đó “cạch” một tiếng đóng cửa lại. *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK