Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 358

Sau khi ăn cơm xong, bốn người cùng đi về phía thang máy, Chung Khánh Hiến ôm Nhậm Gia Hân đi phía trước, hai cái bóng đèn lớn Lục Thanh Sơn và Hướng Thu Vân đi phía sau.

Lúc đi qua một căn phòng khác, nhân viên phục vụ đang mang thức ăn lên, vừa đúng lúc cửa mở ra.

Hưởng Thu Vân lơ đãng nhìn lướt qua, thấy Hạ Vũ Hào đang ở trong đó, còn có vài phụ nữ xinh đẹp đã sắp năm vào lòng anh, bên cạnh còn có vài người đàn ông, đều đang ôm một hai người phụ nữ.

Ánh mắt Hướng Thu Vân dừng lại trên người anh một chút, anh dừng như đã phát hiện ra được, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, lông mày Hạ Vũ Hào nhíu nhẹ lại, Hướng Thu Vân thì không hề thay đổi sắc mặt mà thu mắt lại.

“Làm sao thế?” Thấy cô không cùng đi tiếp, Lục Thanh Sơn quay đầu lại hỏi.

Hướng Thu Vân mấp máy môi dưới, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Nói xong cũng đi theo.

Nhậm Gia Hân quét Hướng Thu Vân vài lần, nhảy nhảy mắt: “Sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải là bị bệnh rồi không?”

“Không có gì, chỉ là đi đường hơi nhiều, có chút mệt”

Đúng lúc gặp cửa thang máy mở ra, Hướng Thu Vân đi vào.

Nhậm Gia Hân vẫy cô lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là đi lên mà, cô đi lên làm gì?”

“Vừa nãy nhìn lầm, còn tưởng rằng là đi xuống” Hướng Thu Vân có chút không yên lòng, lên tiếng, đi vào thang máy.

Sau khi bốn người đi ra khỏi thang máy, mỗi người đi một ngả, Chung Khánh Hiên và Nhậm Gia Hán trở về công ty luật, còn Hướng Thu Vân thì đi bệnh viện với Lục Thanh Sơn.

Sau khi lên xe, Lục Thanh Sơn nổ máy xe, có ý riêng: “Tôi nghe các đồng nghiệp nói, trên người cô Hướng có không ít bệnh cũ, ngoại trừ không ăn cơm đúng bữa, còn có sinh hoạt ở nơi ẩm ướt một thời gian dài, thật ra cũng ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của cô.

“Hình như Bác sĩ Lục hình như đã cường điệu với tôi rất nhiều lần vấn đề về tâm trạng. Ánh mắt Hướng Thu Vân hơi chút trống rỗng, nhìn xem ngoài cửa sổ mà nói.

Lục Thanh Sơn chuyển động tay lái, tiến vào làn xe bên trái: “Ngoại thương dễ trị, tâm bệnh khó chữ.” Nếu có tâm sự gì, cô Hướng cứ nói ra đừng ngại. Không có người nào thích hợp để nói thì cứ viết ra, như thế cũng sẽ khá hơn một chút.

“Cảm ơn đề nghị của bác sĩ Lục.” Hướng Thu Vân vuốt mi tâm đang phát đau, trả lời có hơi hời hợt.

Đổi chỗ ở mới, đêm qua cô đêm qua vẫn luôn không ngủ được, vất vả đến sau nửa đêm mới ngủ thiếp đi, lại liên tục mơ thấy ác mộng như mọi ngày. Thấy cô không muốn nói chuyện nhiều, Lục Thanh Sơn nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.

Sau khi hai người đến bệnh viện, Lục Thanh Sơn làm kiểm tra chân toàn diện cho Hướng Thu Vân: “Tình huống cũng không tính là quá tệ, hôm nay tôi châm cứu thêm một lần cho cô, khoảng thời gian này cô chú ý nghỉ ngơi, một tuần sau đến bệnh viện tìm tôi.

Hướng Thu Vân gật đầu một chút, trong đầu lại thoảng xuất hiện dáng vẻ cô gái kia dường như sắp nhào vào lòng Hạ Vũ Hào, cô nhíu mày.

“Lần trước sau khi châm cứu xong thì có cảm giác gì?” Lục Thanh Sơn đâm xong châm, sau đó hỏi.

Hướng Thu Vân: “Bủn rủn bất lực, nhưng mà ngày thứ hai thì đỡ hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK