Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231

“Cứ như thường lệ tham dự bán đấu giá đi, đề nghị ngài nên chuẩn bị trước một chút tiền, nếu như công ty lưu chuyển vốn không đủ, ngài có thể đi tới ngân hàng vay ít khoản. Tôi còn có việc, tạm biệt!” Anh không cho ông ta có cơ hội giữ mình lại mình nữa, nhanh chân rời đi.

Độ cong nơi khóe miệng của Hướng Bách Tùng biến mất, người đã đến tuổi trung niên nhưng da mặt lại được bảo dưỡng cực kỳ tốt như ông ta lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng khó hiểu. Ông ta nhìn theo bóng lưng anh khuất dần trong tầm mắt, phần khó hiểu này lại nhiều thêm một chút.

Vũ Hào là bởi vì chuyện Hướng Thu Vân đụng Hân Yên tàn phế mới ghi hận nhà họ Hướng, bây giờ ông ta cũng đã phủi sạch quan hệ với Hướng Thu Vân, sao anh vẫn còn bất mãn với ông ta vậy?

Hơn nữa hôm nay anh đối xử với cô cũng không giống như hận thấu xương, mà giống như… Ông ta khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn sang phòng bệnh, đắn đo một hồi lâu mới cất bước đi vào.

Hướng Thu Vân đi chân trần, mặt mày căng cứng đi tới bãi cỏ ở trước bệnh viện, mặc dù có ánh đèn nhưng lại không được sáng tỏ. Hơn nữa cũng đã hơn chín giờ tối, người bệnh tản bộ và người nhà sớm đã trở về, nơi này hoàn toàn vắng vẻ.

Cảm giác mát lạnh xuôi theo gan bàn chân dâng lên, chân của cô, tay của cô… toàn bộ cơ thể cô đều lạnh ngắt, chỉ có trái tim một mảnh lửa nóng, cũng không phải cái nóng tràn đầy nhiệt huyết, mà là lửa giận và lửa ấm ức thiêu đốt dẫn tới nóng lên, thiêu đốt linh hồn của cô đến nỗi gần như không còn gì.

“Thu Vân, mang giày vào đi, trên mặt đất lạnh, không tốt cho thân thể của em đâu. Lâm Quỳnh Chi đứng ở đằng sau cô một hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, mang giày đi tới trước người của cô.

Cho dù là chân tàn tật hay là phổi có nước, cảm lạnh đều có chút phiền phức.

Cô cúi đầu không nhìn cô ấy, cũng không mang giày, cảm giác mát lạnh trên thân thể và lửa ở trong lòng đan xen lẫn nhau, khó chịu giống như đi lại ở trên lưỡi dao đun ở bên trong chảo dầu vậy.

“Em đừng có tức giận nữa, cũng đừng lấy thân thể của mình ra giỡn chơi, nếu như bệnh của em tái phát, người khó chịu chính là em, người mà em ghét cũng sẽ không khó chịu đâu. Lâm Quỳnh Chi ngồi xổm xuống, nắm lấy chân của cô: “Nhấc chân lên.

Cô khẽ lắc đầu, khóe mắt có chất lỏng chảy xuôi xuống, cô vội vàng lau một chút, giọng nói có chút khàn khàn: “Em muốn tự mình yên tĩnh một lát, chị dâu, chị quay về đi, nơi này lạnh lắm.

“Bảo em nhấc chân lên thì em cứ nhấc chân lên đi, muốn làm cho chị tức giận đúng không?” Lâm Quỳnh Chi ngẩng đầu hét lên với cô: “Nếu như em không nghe lời, chị sẽ đóng cửa thả anh của em ra”

Cô khẽ cười, có nước mắt trượt vào trong miệng, một mảnh mặn chát: “Kẻ tàn phế cấp độ hai như anh ấy ngay cả giường cũng không xuống được chứ đừng nói tới đánh em.”

Cô vừa nói vừa nhấc cái chân phải bị Lâm Quỳnh Chi nắm lên.

“Chờ xem, rồi anh ấy sẽ đánh được em” Lâm Quỳnh Chi mang giày vào chân phải cho cô, lại cầm chân trái của cô lên nói: “Nhấc chân lên.”

Cô lại nhấc chân trái lên, cúi đầu nhìn Lâm Quỳnh Chi đang mang giày cho cô, nơi ngực bị đèn nén một hơi gần như không thể thở nổi.

Cô vội vàng lau đi nước mắt rơi xuống, lại cười nói: “Anh ấy không nỡ đánh em đâu”

“Đã biết anh ấy không nỡ đánh em, vậy mà em còn tự tra tấn bản thân mình như vậy” Lâm Quỳnh Chi mang giày vào cho cô, đứng dậy, hốc mắt đỏ ửng: “Em cũng không biết hai năm nay anh của em phải vượt qua như thế nào đâu. Anh ấy lúc nào cũng uống rượu, uống say lại ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc, nói xin lỗi em…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK