Mục lục
Tàn Độc Lương Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322

Hướng Bách Tùng đi tới từ sau bà ta, khó được không làm mặt lạnh với Hướng Thu Vân: “Khoảng thời gian này, con hẳn là cũng biết lỗi của mình, cứ ở bên ngoài mãi cũng không được, nghe lời mẹ con mà về nhà đi!”

“Đã biết lỗi của mình?” Hai đầu lông mày của Hướng Thu Vân đều là mải mai: “Tôi sai cái gì, tại sao tôi lại không biết?”

Hướng Bách Tùng bị câu nói này của cô sặc đến mức trực tiếp đổi sắc mặt.

Mộng Hàm nghiêng người dựa vào xe, có chút hăng hái mà nhìn một nhà này.

“Thu Vân, trước kia con lái xe đụng người khác thì còn có thể nói là nhỏ tuổi, nhất thời xúc động, tại sao bây giờ cũng không nhận lỗi của mình chứ?” Vu Tuệ Doanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hướng Bách Tùng hừ lạnh một tiếng: “Sinh ra một đứa con gái như thế, thật là một sự sỉ nhục của cuộc đời tôi!”

“Hừ!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, cô đã sớm không còn ôm hi vọng gì với ba mẹ mình, cũng lười nói thêm gì khác, trực tiếp quay người lên xe.

Thấy như thế, mắt Vu Tuệ Doanh lập tức đỏ lên, chạy đến đập cửa sổ xe: “Thu Vân ngoan, những chuyện trước kia con không muốn nhắc thì mẹ không nói nữa, sau này con đừng làm những chuyện không tốt kia nữa là được!”

Hướng Bách Tùng thấy Hướng Thu Vân không nói câu nào đã lên xe, tức giận đến mức thần sắc thay đổi, nhưng cũng không nói gì.

Trong tiếng đập cửa sổ xe không ngừng, Hướng Thu Văn hạ cửa sổ xe xuống, lại không để ý đến Vu Tuệ Doanh đã đỏ cả mắt, mà lãnh đạm hỏi Mộng Hàm: “Còn chưa đi à?”

“Đi. Mộng Hàm cưới lên tiếng, bóp tắt điếu thuốc vừa mồi không lâu, leo lên vị trí lái.

Vu Tuệ Doanh gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng: “Thu Vân, mẹ sau này… sau này không đề cập đến chuyện con đụng… Hân Yên nữa, con về… về với mẹ đi!”

Rõ ràng quan hệ của bà ta và Thu Vân rất tốt, ngay cả chuyện Thu Vân theo đuổi Vũ Hào thế nào cũng đều sẽ nói với bà ta, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? “Làm phiên bà đứng sang một bên. Ánh mắt Hướng Thu Vân nhìn Vu Tuệ Doanh như nhìn một người xa lạ. Vu Tuệ Doanh nghẹn ngào lắc đầu, nắm lấy cửa sổ không thả. Hướng Bách Tùng cũng đi đến bên cửa sổ, cau mày chỉ trích Hướng Thu Vân: “Đây là mẹ mày, mày làm chuyện sai còn không cho mẹ mày nói vài câu? Thật đúng là chưa thấy qua loại con gái khiến người ta lo lắng như mày!”

“Tôi làm chuyện sai?” Giữa lông mày Hướng Thu Vân là sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Hướng nói câu này không cảm thấy đuối lý à?”

Ánh mắt Hướng Bách Tùng lập lòe, nhất thời không nói gì.

“Ông có thể bớt nói vài câu không?” Vu Tuệ Doanh đỏ mắt mắng ông ta: “Nếu không phải ông cứ mắng con gái cả ngày, con bé cũng sẽ không xa lạ với tôi như thế này!” Hướng Thu Vân không nhìn hai vợ chồng đang cãi vã nữa, trầm mặt đóng cửa sổ xe lai.

Thấy thế, Vu Tuệ Doanh đặt bàn tay lên cửa sổ, ý đồ khuyên cô trở về.

Nhưng Hướng Thu Vân không nhúc nhích chút nào, tiếp tục đẩy cửa sổ xe lên cao, Vu Tuệ Doanh chỉ có thể đỏ mắt rút tay ra.

“Chị Hàm, bây giờ có thể đi được chưa?” Hướng Thu Vân hỏi.

Khóe mắt Mộng Hàm có chút nhếch lên, dùng cằm chỉ về phía hai vợ chồng ngoài xe, lưu luyến nói: “Còn chưa nói vài câu mà?”

“Không có gì đáng nói. Hướng Thu Vân buông thống hai con ngươi, trả lời một câu, ngón tay nắm chặt quần áo. Mộng Hàm nhìn thấy hết những động tác nhỏ của cô, chậc một tiếng, khởi động xe. Sợ làm bị thương hai người đứng bên cạnh nên tốc độ khởi động xe cũng không nhanh lắm “Mẹ cô đuổi theo phía sau kìa. Mộng Hàm liếc về phía kính chiếu hậu, quay đầu nói với Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân quay đầu nhìn thoáng qua, mẹ cô đang mang cao gót đuổi theo phía sau, có lẽ bởi vì chạy quá nhanh, lảo đảo một chút, té lăn trên đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK