Vụt! Đột nhiên một bóng ảnh xuất hiện làm cho người nam nhân lớn tuổi hơi giật mình một cái. Song hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Khoé miệng hắn theo đó hơi kéo lên và thở ra một hơi dài. Trước mặt hắn lúc này là người nam nhân tóc trắng với khuôn mặt nứt lẻ và đôi mắt không giống như người sống. Hắn đúng là Hokage đệ nhị bị uế thổ chuyển sinh sống lại.
Một chiếc giường nhẹ nhàng đáp lên trên mặt đất. Một người nam nhân nằm đó với bộ dạng hôn mê thật sâu. Ánh mắt người nam nhân lớn tuổi ninja làng Sương Mù tò mò quan sát người bệnh nằm ở trên giường. Giọng nói Hokage đệ nhị vang lên làm cho Ao lập tức hồi thần: “Ao...”
“Ngài Dan...” Đối với Hokage đệ nhị, nam nhân lớn tuổi Ao rất là cung kính. Hắn biết được Hokage đệ nhị trong lúc này đang bị Dan, chồn chưa cưới Mizukage đệ ngũ điều khiển. Bàn tay hắn đưa ra và khuôn mặt kèm theo nụ cười nhè nhẹ: “anh ta thế nào rồi?” Vừa nói hắn liếc mắt nhìn vào người bệnh ở trên giường.
“Không có vấn đề gì!” Hokage đệ nhị lập tức lên tiếng trả lời. Hai tay Hokage đệ nhị hiện tại đang ôm ngực của mình, đôi mắt Đệ Nhị nhắm nghiền lại giống như đang suy tư: “Anh nói với ninja y thuật trông coi anh ta tốt một chút. Hiện giờ tôi khôi phục cơ thể mới cho anh ta khiến cho anh ta có thể một lần nữa trở thành ninja. Tuy nhiên hiện tượng bài xích vẫn có thể xảy ra dù cơ thể này tương đối phù hợp với anh ta. Thế nên dùng một số thuốc chống bài dị đối với anh ta. Sau đó tôi sẽ thường xuyên đến làng Sương Mù kiểm tra.”
“Vâng, tôi đã rõ!” Ao rất nghiêm túc trả lời Hokage đệ nhị. Nói xong hắn thở phào ra một hơi nhìn về phía người bệnh ở trên giường: “Vậy ngài còn có gì phải căn dặn nữa không ạ!”
“Anh hãy bảo người vào đây đón người bệnh này ra đi. Bây giờ đến lượt người khác!” Hokage đệ nhị khẽ liếc mắt nhìn về phía Ao và phân phó. Lúc này, hắn lại đảo qua ánh mắt nhìn về phái một giường bệnh khác. Một người ninja nằm ở trên đó, Hokage đệ nhị hơi gật đầu một cái. Hắn tiến về phía trước bàn tay chạm lên giường bệnh.
Vụt! Người bệnh, giường bệnh cùng với Hokage đệ nhị đều biến mất trước mặt Ao. Hắn lúc này mới hồi thần trở lại. Ngay sau đó hắn đi về phía người bệnh đã được Naruto chữa trị. Con mắt Ao híp lại và bàn tay vươn lên kéo lên chiếc chăn. Một thân thể loã lồ người nam nhân xuất hiện trong mắt Ao. Chỉ vài khắc con mắt Ao co rụt lại, miệng hắn lẩm bẩm: “Này, này....”
đi ra ngoài mở ra cánh cửa nhìn về phía đám ninja y thuật mặc áo trắng. Cả đám ninja y thuật thấy được Ao ra ngoài lập tức đứng dậy nhìn về phía hắn. Bàn tay hắn ngay lập tức phẩy phẩy ra: “Được rồi, đã xong một người bệnh. Mau mang anh ta đi, số 5 ấy!”
“...” Đám ninja y thuật gật đầu. Bọn họ tiến vào bên trong không bao lâu thì đẩy ra một chiếc giường bệnh. Ao đứng tựa lưng bên tường và khoanh tay nhìn về phía người ninja này. Trong ánh mắt Ao tràn ngập qua những cảm xúc phức tạp nhất. Con mắt Byakugan ở bên phải Ao bắt đầu xuất hiện gân xanh, hắn đem toàn bộ cơ thể người bệnh bắt đầu dò xét.
“Chakra phần trên đầu và chakra phần dưới thật sự khác biệt!” Ao như suy tư gì đó trong lòng. Ở sâu trong nội tâm Ao xuất hiện sóng gió ngập trời: “Giống như một số cấm thuật mình biết có nói đến đổi tay chân nhưng giống như ngài Dan... Hình như ngài ấy cho cả bệnh nhân đổi luôn một cơ thể thì phải? Chẳng lẽ ngài ấy thực sự đang thí nghiệm trên cơ thể người.” Dù sao Ao cũng là tay chân bên cạnh Mizukage đệ ngũ, dù Naruto có làm gì kín mít đến đâu đi nữa cũng khó tránh khỏi sự dò xét của làng Sương Mù. Song Naruto là chồng Mizukage đệ ngũ lại có nhiều cống hiến nên mọi việc mới nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Hai người một thanh niên và một thiếu nữ đi song song cùng nhau. Ở trong tay người thanh niên còn cột trói buộc một người nam nhân ngoài ba mươi có nước da đen và mái tóc màu trắng. Trên những chiếc dây buộc đều có những hoa văn của thuật thức phong ấn.
Đi bên cạnh người thanh niên tóc trắng xám, thiếu nữ tóc nâu xinh đẹp cười nói: “Neji, không nghĩ tới con mắt anh lại đặc biệt như vậy. Nó thật đẹp trông giống như màu bầu trời xanh lấp lánh những ánh sao vậy. Đẹp thật đó! Nó có phải là sự tiến hoá của Byakugan!?”
“Cô nói thật nhiều đó, Yakumo!” Hyuuga Neji khó chịu trước lời nói của thiếu nữ. Đi bên cạnh hắn nãy giờ, thiếu nữ liên tục lẩm bẩm làm cho hắn vô cùng buồn bực. Hiện tại, hắn đã sớm không nhịn được: “Nếu như cô còn dư thừa thể lực như vậy sao không giúp tôi xách theo tên jinchuriki bát vĩ đi!”
Người thiếu nữ lập tức bĩu môi một cái, vẻ mặt giống như khó coi và dùng cái giọng giễu cợt khi nói với Hyuuga Neji: “Người ta là cô gái mà! Cô gái đâu thể so thể lực với nam nhân kia chứ? Hắn to con như vậy, tôi làm sao mà xách được kia chứ!”
“Thật vô dụng!” Hyuuga Neji liếc mặt lạnh lùng cho người thiếu nữ một lời như búa tạ nện thẳng tim.
Ngay lập tức cả người thiếu nữ cứng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Bàn tay nắm thành nắm đấm thân mình thì rướn lên giống như một còn gà phát ra giận dữ: “Ngươi có phải là nam nhân không vậy. Công việc nặng nhọc này không phải nam nhân các ngươi nên làm sao?” Hai người đang gắt góng thì đột nhiên dừng lại. Họ lập tức nhìn về phía mặt đất ở một bên.
Từ dưới mặt đất lập tức trồi lên nửa người như cái lá cây bắt ruồi và nửa đen nửa trắng. Hắn mở miệng nói: “Nga, xem ra chúng tôi đến không đúng lúc. Hai người đang nói chuyện yêu đương sao?”
“Câm miệng đi, Zetsu!” Kurama Yakumo hiếm thấy đỏ khuôn mặt. Hai má nàng giống như thoa lên một lớp son hồng. Nàng giống như một con sư tử cái bị chọc giận lập tức gắt gỏng nói: “Ai muốn nói chuyện yêu đương với tên đầu cá trắng chứ?”
“Đầu cá trắng!?” Zetsu nghe được những lời này thì nhìn về phía Hyuuga Neji một cái. Hyuuga Neji có mái tóc trắng xám và con mắt màu trắng. Dường như Zetsu đang tưởng tượng tại sao Yakumo lại gọi Neji với cái tên này.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, Zetsu!” Bàn tay Neji trực tiếp đem người nam nhân to con da đen ném về phía Zetsu. Thân mình nam nhân da đen rơi phịch lên mặt đất phát ra âm thanh nhỏ và từng tiếng bụi đất. Đầu Neji hơi cúi liếc quan sát Zetsu một cái: “Đem hắn trở về phụng mệnh đi!”
“Nga...” Đi đến bên cạnh nam nhân da đen, Zetsu có chút ngạc nhiên nói: “Đây chính là jinchuriki bát vĩ sao?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người: “Được rồi, giao hắn cho tôi đi. Tôi sẽ đem hắn trở về!” Giọng nói bất nam bất nữ hắn vẫn vang lên: “À... tôi có việc cấp bách nói với hai người đây. Pain có lệnh hai người hãy tìm một chỗ dấu kín. Vì thủ lĩnh muốn bắt đầu phong ấn Nhị Vĩ, chỉ thiếu hai người mà thôi!”
“Chúng tôi đã biết!” Hyuuga Neji sờ nhẫn trên ngón tay mình, hắn gật đầu một cái sau đó xoay tiếp tục đi về phía trươc. Kurama Yakumo cũng theo sát phía sau hắn. Vừa rồi chiến đến với jinchuriki, hai người đã tắt đi chiếc nhẫn để tránh ảnh hưởng giao đấu với với jinchuriki. Hiện giờ hai người mang theo jinchuriki bát vĩ vội vàng rời đi cũng quên mở lên chiếc nhẫn. Chính vì vậy Pain mới không có liên lạc được với họ.
Lôi quốc, làng Mây...
Những toà nhà được xây trên mỏm đá cao. Trong đó một toà nhà khá lớn ở vị trí mỏm đá cao nhất. Cả căn nhà có thiết kế giống như một quả cầu tròn khảm vào trong mặt đá. Ở trên đó có treo một cái biển Lôi khá là to và rõ.
“Cái gì, Killer Bee mất tích!” Một người nam nhân khá lớn tuổi có làn da ngăm đen với thân hình to lớn, mái tóc trắng chải ngược, để râu dê và ria mép nhỏ. Khuôn mặt với gầy gò và vết hằn dưới mắt kèm theo một nếp nhăn nổi bật trên trán. Khi nói chuyện, hắn để lộ ra răng nanh nhọn và môi trên có màu đậm hơn so với môi dưới. bên ngoài mặc chiếc áo choàng trắng và để trần bên trong, đầu đội chiếc mũ giống như Hokage nhưng màu khác biệt hẳn và có chữ Lôi thay vì Hoả ở đó.
“Vâng...” Một người ninja làng Mây lập tức cúi đầu cung kính hành lễ: “Chúng tôi đã tới nơi đó tìm những dấu vết để lại. Nơi đó trải qua một trận tàn phá khủng khiếp. Dường như ngài Killer Bee đã gặp phải đối thủ mạnh mẽ. Tại đó có rất nhiều xúc tu đứt gãy, chúng tôi còn tìm được một thế thân của ngài Killer Bee và một vài mảnh vải màu đen với hoa văn mây đỏ. Song chúng tôi cũng không tìm được ngài ấy. E rằng tình hình xấu nhất có lẽ ngài Killer Bee đã bị người bắt đi. Người ra tay có khả năng là Akatsuki!”
Ở cách đó không xa là một nữ nhân trẻ tuổi cầm theo sổ sách. Nàng khá xinh đẹp có làn da ngăm đen với đôi mắt màu xanh lá cây. Bên ngoài mặc trang phục rất trang trọng bao gồm áo sơ mi và váy dài tay có cổ cao, cùng với một đôi hoa tai và dép dài. Mái tóc màu xám nhạt được búi lại thành búi với hai phần tóc mái rơi xuống hai bên mặt. Khẽ liếc mắt nhìn về phía Raikage đệ tam, thiếu nữ mở miệng hỏi: “Chúng ta phải làm gì đây, ngài Raikage đệ tứ?”
Rầm! Raikage đệ tứ trực tiếp giận dữ nện thẳng chiếc bàn làm việc làm cho chiếc bàn chia năm xẻ bảy. Bụi bặm và những mảnh vụn. Vẻ mặt Raikage trông cực kỳ dữ tợn: “Ta không cho phép bọn Akatsuki đó muốn làm gì thì làm. Đợi anh một chút, em trai!”