“Vui buồn vì ai? Người đời lầm hiểu quanh co, ta đây chỉ cho nàng chi phối. Hỏi thế gian còn gì hoàn mỹ hơn? Lan hoa chỉ se hồng trần như nước. Ba thước bệ hồng, vạn sự thổi vào khúc ca. Hát nổi bi cửu biệt chẳng nên bi. Rực đỏ mười phần rồi cũng thành tro bụi.. Mong ai ghi nhớ ai, ở độ tuổi xuân tươi đẹp nhất này. Nàng dắt ta mua như bay, nàng dẫn ta biết tiến thoái. Khổ lạc đều bầu bạn, nâng tay nhấc chân đều không trái ý. Đem sự khiếm tốn dịu dàng trở thành tuyệt đối.”
“Nàng sai thì ta chẳng thể đúng. Nàng hồ đồ thì ta khờ dại. Tâm hoả sao cam, để vậy không giải? Nàng tiều tuỵ ta chưa từng héo hon. Nàng mệt mỏi ta chẳng dám uể oải. Biết dùng gì để sưới ẩm cho nàng đến nghìn năm đây? Gió tuyết mờ mịt, vương đuôi tóc bạc. Lửa ánh lên làm nhíu hàng mi nàng. Giá như nàng bố thí ta một giọt lệ. Giá như có thể cùng người già đi. Có tan thành tro giữa làn khói cũng coi như ra đi hoàn mỹ. Gió tuyết mờ mịt, vương đuôi tóc bạc. Lửa ánh lên làm nhíu hàng mi nàng. Giá như nàng bố thí ta một giọt lệ. Giá như có thể cùng người già đi. Có tan thành tro giữa làn khói cũng coi như ra đi hoàn mỹ.”
“Bộp, bộp....” Lần này kể cả Tử Nữ và Lộng Ngọc cũng đưa tay lên vỗ. Tử Nữ mở miệng cười nói: “Không nghĩ tới Long tiên sinh không chỉ giỏi đánh đàn mà còn giỏi ca hát. Chỉ là, Long tiên sinh, bài hát này không biết Long tiên sinh là tặng cho ai đây?” Vừa nói thì nàng vừa dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía Hồng Liên. Sau đó đôi mắt lại chú ý đến Lông Ngọc: “Phải biết nơi này có hai nữ nhân? À, phải rồi còn có cả Hồng Liên công chúa đây? Tiên sinh không phải tặng bài hát cùng bài cầm này cho cả ba chúng ta đấy chứ?”
Khoé miệng Long Ngạo Thiên lập tức vì những lời này mà trở nên co quắp. Hắn biết nói như thế nào cho phải đây. Đặc biệt là ánh mắt chờ mong của Hồng Liên nhìn về phía hắn làm cho Long Ngạo Thiên không biết nói như thế nào cho phải nữa. Nói đến cũng Long Ngạo Thiên chỉ cười gượng một chút sau đó lắc lắc đầu: “Tử Nữ cô nương khách khí rồi. Hai bài hát kèm theo bản cầm này thực sự không do ta làm. Ta chỉ là chép lại, một kẻ sao chép mà thôi. Lúc này, tại hạ không có gì đưa ra mới dùng bản nhạc này tặng cho tất cả mọi người ở đây. Đơn giản trả chi phí mấy ngày nay ăn không ngồi rồi ở phủ Hàn huynh cũng như hồi đáp Lộng Ngọc đã vì tại hạ đàn một bản cầm hay như vậy mà thôi! Tử Nữ cô nương, cô suy nghĩ nhiều rồi!”
“Long tiên sinh...” Giọng nói mềm ấm từ miệng Lộng Ngọc phát ra: “Không biết vị đại sư nào làm nên hai bản cẩm này. Lộng Ngọc rất muốn đi gặp mặt vị đại sư này?”
Dường như suy nghĩ thấy nội tâm của Lộng Ngọc, ngay sau đó Long Ngạo Thiên nhún nhún vai cười nói: “Vị đại sư này ta không còn gặp được, ta cũng không biết ông ấy đi đâu. Hơn nữa, ta cũng không có biêt tên ông ấy. Song chắc hẳn vị đại sư đó không ngại nếu Lộng Ngọc cô nương học được hai bài hát và hai bài cầm này đâu. Ta nghĩ giọng nói Lộng Ngọc cô nương ngọt ngào như vậy cộng thêm tài đánh đàn của Lộng Ngọc cô nương hẳn sẽ làm cho rất nhiều người mê say.”
Nụ cười Long Ngạo Thiên lập tức vô cùng mê người. Lộng Ngọc mở miệng có chút lúng túng: “Này...” Song đột nhiên vẻ mặt Long Ngạo Thiên biến hoá. Khoé miệng và nụ cười kia làm thế nào Lộng Ngọc cảm giác vô cùng quái dị. Nụ cười so với khóc còn khó hơn. Ở bên cạnh hắn, Hồng Liên đang giả dạng nam nhân trừng mắt về phía Long Ngạo Thiên.
“Quả nhiên Long tiên sinh không hổ là tình thánh!” Tử Nữ khẽ mỉm cười, nàng vẫn tiếp tục trêu chọc Long Ngạo Thiên. Đặc biệt khi thấy vẻ mặt khó coi của Long Ngạo Thiên thì Tử Nữ cảm giác có chút buồn cười. Sau đó nàng chìa tay về phía Lộng Ngọc nói: “Vậy ta thay mặt Lộng Ngọc cảm tạ tiên sinh. Chi phí lần này hai vị chi tiêu ở Tử Lan hiên, lần này ta sẽ không thu hai vị.”
“Tỷ tỷ...” Lộng Ngọc nhỏ giọng mở miệng lên tiếng nói. Dáng vẻ yếu ớt của nàng quả thực làm cho người người cảm thấy đáng yêu vô cùng. Long Ngạo Thiên nhìn về phía nàng cũng hơi ngây ngẩn, vì thế mà khuôn mặt Lộng Ngọc hơi đỏ lên. Song vẻ mặt khó coi của Long Ngạo Thiên và ánh mắt khó chịu Hồng Liên làm cho Lộng Ngọc có chút buồn cười.
Đặc biệt Hồng Liên trong lúc này vô cùng khó chịu. Nàng chu đôi môi đỏ mọng ra bên ngoài đồng thời ánh mắt quét về phía hai người nữ nhân. Trong lòng nàng thầm chửi nhỏ: “Hai con hồ ly tinh này! Vậy mà dám câu dẫn hắn. Tên Vô Vọng chết tiết này, bản công chúa tuyệt không để yên cho người!”Ánh mắt nàng mang sắc bén quen sát Long Ngạo Thiên làm cho hắn lạnh cả người.
Rời khói Tử Lan Hiên bằng cửa sau, Long Ngạo Thiên cảm giác được cả người chán nản. Đột nhiên đi ở phía sau lưng Long Ngạo Thiên, Hồng Liên mở miệng châm chọc nói: “Thế nào? Rời đi hai con hồ ly tinh đó, ngươi không đành lòng? Nam nhân, đều là giống nhau. Thấy hồ ly tinh đều là như vậy!!”
Bản thân Long Ngạo Thiên hoàn toàn không hiểu cô công chúa này đang nói gì nữa. Một ngón tay đưa lên gõ trán trong khi tay còn lại đang ôm ngực mình. Vẻ mặt hắn lâm vào suy tư, miệng thở ra một hơi dài rồi nói: “Hồng Liên công chúa, chúng ta mới quen biết được vài ngày đi. Cô không thể coi ta như người hầu cô được chứ?”
“Hỗn xược...” Hồng Liên công chúa lập tức chỉ thẳng mặt Long Ngạo Thiên mở miệng quát lên: “Ai cho ngươi quyền cãi lại bản công chúa. Bản công chúa từ nay ra lệnh cho ngươi, cấm ngươi không được đến những nơi như này! Đây là mệnh lệnh bản công chúa ra lệnh cho ngươi...”
“Ha..” Long Ngạo Thiên ha một tiếng, ngay sau đó khoé miệng hắn kéo lên. Hắn tiến về phía Hồng Liên sau đó kề sát nhìn về phía nàng. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên phản ứng cực kỳ lo lắng. Thân thể nàng theo bản năng rụt lại tránh đi Long Ngạo Thiên tiếp xúc sát gần nàng.
Thân thể Hồng Liên rất thành thật, nàng sợ hãi nói: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì sao?” Khoé miệng Long Ngạo Thiên mở miệng nói với giọng cực kỳ châm chọc hài hước: “Điều này ta phải hỏi Hồng Liên công chúa mới đúng. Chúng ta là gì của nhau nào? Chẳng qua chỉ là bằng hữu thông thường mà thôi! Công chúa không thể nào quản được ta đi!” Vừa nói đến đây hắn cầm cằm của mình vào ra vẻ bộ dáng suy tư: “Chẳng lẽ công chúa, cô đã thích bản soái ca ta đây rồi!? Cũng khó trách bản soái ca anh minh thần võ, soái đến không biên giới nên...”
“Khốn kiếp! Hỗn xược...” Vậy mà một tiếng chửi khó xuất phát từ một vị công chúa lại được Hồng Liên phát ra từ đôi môi xinh đẹp mềm mại ấy. Nàng chống một tay trên eo, một tay chỉ về phía Long Ngạo Thiên nói: “Tiểu dâm tặc, ngươi nói ai thích ngươi? Cho dù nam nhân trên đời này có chết hết! Bản công chúa cũng không tích một tên háo sắc dâm tặc như ngươi!”
“Ha...” Long Ngạo Thiên nhếch miệng lên cười nói: “Vậy cô nhớ những gì cô nói đấy! Cẩn thận những lời nói cô ngày hôm nay, kẻo có ngày cô nói với ta rằng ta yêu chàng. Chẳng phải khác nào cô tự vả vào miệng mình sao?”
“Ngươi... hỗn xược...” Hồng Liên mở miệng chửi lớn. Nàng không biết được rằng lúc này đã bị mọi người nhìn về phía mình. Cảm giác được vô cùng xấu hổ, Hồng Liên chỉ thẳng về phía mọi người nói lên: “Nhìn cái gì mà nhìn!? Cẩn thận bản công chúa móc mắt các ngươi! Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn...” Thấy được Long Ngạo Thiên đã đi xa, Hồng Liên vội vã chạy theo quát lên: “Vô Vọng, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết!” Long Ngạo Thiên đột nhiên bắt đầu ca lên một bài ca kỳ quái. Điều này làm cho Hồng Liên ở phía sau đang đuổi theo Long Ngạo Thiên càng giận dữ và tức giận hơn. Song dù nàng đuổi như thế nào đi nữa thì khoảng cách với Long Ngạo Thiên đều luân giữ ở một khoảng cách nhất định.
Trở lại Tử Lan hiên, Tử Nữ chống một eo quay người nhìn về phía Hàn Phi. Nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Công tử, ngươi không lo lắng khi để Hồng Liên công chúa đi cùng với Long tiên sinh sao?”
“Ta tin tưởng vào Long huynh!” Hàn Phi nhấp chén rượu một mình. Vẻ mặt tiêu sái khá là tự nhiên.
“Xem ra công tử rất tin tưởng vị bằng hữu này!” Tử Nữ khẽ mỉm cười nhìn về phía Hàn Phi.
“Ta luôn tin tưởng vào con mắt của mình!” Hàn Phi cực kỳ tự tin trong khi nói chuyện. Đồng thời đầu hắn hơi nghiêng sau đó lòng bàn tay lắc lắc nhẹ ly rượu. Đôi mắt nhìn về phía trong chén rượu, Hàn Phi mở miệng tiếp tục câu chuyện: “Hơn nữa Tử Nữ cô nương không cảm giác được Long huynh khá là đặc biệt và thú vị, đáng giá chúng ta kết giao hay sao?”
“...” Tử Nữ trầm ngâm trong chốc lát sau đó gật đầu nói: “Xác thực, Long tiên sinh thật thú vị! Hành sự quả thực có chút khác người.”