Mục lục
Đạo Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người thấy được một người thanh niên mặc áo choàng màu đỏ. Dưới ánh trăng lờ mờ xuyên thấu qua đám mây, những tia sáng yếu ớt vừa đủ để đám binh lính Hàn quốc thấy rõ mái tóc và trang phục màu đỏ người nam nhân này đang mặc. Họ chỉ thấy được đầu người nam nhân hơi nghiêng nhìn về phía bọn họ nói: “Ta sao, ăn cướp!”

Nghe được lời này thì cả đám thoáng chốc dại ra, người cầm đầu đám binh lính Hàn quốc lập tức quát lên một tiếng: “Bắn tên!” Ngay lập tức một đám binh lính giương cung kéo tên. 

Vút, vút, vút... Âm thanh xé gió vang lên khi một đám múi tên bắn về phía người nam nhân. Chỉ thấy được người thanh niên hai tay ôm ngực bình thản như không có việc gì. Lập tức những mũi tên bắn về phía hắn lập tức bị khựng lại giống như đâm vào một bức tường vô hình. Một cái chuông màu vàng trong suốt bao phủ lấy cơ thể người thanh niên.

Ngón tay người nam nhân hơi chỉ về phía đám người binh lính Hàn quốc ở phía dưới. Ngay lập tức những thanh mũi tên bắn ra xé gió đâm thẳng về phía đám binh lính Hàn quốc. Phập, phập... Âm thanh phát ra khi những mũi tên đâm ngập thịt binh lính Hàn quốc đồng thời tiếng thét của những binh lính Hàn quốc vang lên: “A, a, a...”

“Ha... xem ra binh lính Hàn quốc không được việc cho lắm thì phải?” Người thanh niên vẫn bình tĩnh ôm ngực đứng ở trên cây. Song lúc này ánh mắt cao cao tại thượng của hắn nhìn về phía đám binh lính Hàn quốc giống như đang nhìn một con kiến. Điều này làm cho đám binh lính Hàn quốc sợ hãi. Những cây thương và thanh kiếm trong tay đám binh lính Hàn quốc đang run lên, thân thể bọn họ đang lùi lại về phía sau.

“Ngươi, ngươi...” Dường như sợ hãi có chút làm cho người cầm đầu đoàn binh lính này sợ hãi. Hắn biết mình đã gặp phải cao thủ. Trước sự sợ hãi và lo lắng về mạng của mình, hắn vội vã run run chỉ thẳng về phía người thanh niên nói: “Ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là người của Cơ tướng quân. Ngươi... nếu ngươi động tới chúng ta, Cơ tướng quân sẽ...”

Xoẹt! Người nam nhân chưa nói hết lời thì cảm giác được cổ truyền đến mát mát. Sau đó từ cổ truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn. Hắn cảm giác được mình giống như bay lên trời. Khi con mắt nhìn xuống phía dưới hắn thấy được một thân thể không đầu. Chính vì thế mà con mắt hắn cũng vì thế trợn to nhưng không bao lâu thi cảm giác mệt mỏi làm cho đôi mắt hắn từ từ nhắm lại và cảnh vật trở nên tối đen.

Tiếng hét thảm vang vọng đánh thức người ở trong chiếc xe trở tù. Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng mở ra và hơi chớp chớp. Đột nhiên chiếc vải bạt màu đen bị kéo ra ngoài khiến cho một chút ánh sáng lờ mờ của ánh trăng đập vào mắt làm cho nàng thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Phía bên ngoài đã nằm la liệt những xác chết của binh lình Hàn quốc. Trên chiếc xe tù này có đặt một song sắt chắc chắn. Ở trên song sắt có một đám dây xích xắt buộc chặt lấy một người thiếu nữ. Nó đem nàng giữ chặt lại ở trên xe. Lúc này nàng đang rúc vào góc chiếc xe tù mà nghỉ ngơi.

Người thanh niên có mái tóc màu trắng và mặc một chiếc áo da màu đỏ cầm trong tay một thanh kiếm cực kỳ sắc bén. Tuy nhiên thanh kiếm này lại trong suốt và lấp lánh giống thuỷ tinh lại hơi phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Trông nó cực kỳ bắt mắt.

Keng! Âm thanh phát ra khi mà thanh kiếm sắc nhọn trực tiếp cắt qua đám dây xích ở trên tay nàng. Đồng thời cũng cắt ngang qua chiếc khoá đang khoá lại cửa ra vào của cái nhà giam sắt. Người thanh niên tóc trắng này chỉ nghiêng đầu ra nhìn về phía nàng: “Tiểu mỹ nhân, nàng tự do rồi đấy!”

Một người thiếu nữ khoảng dưới hai mươi với mái tóc màu đen dài tướt tha được búi lên cẩn thận.Sau đầu có cắm những chiếc châm gỗ màu đỏ, ba chiếc ở mỗi bên. Làn da trắng nõn không tì vết với khuôn mặt thon cực kỳ xinh đẹp. Hàng lông mày như hoạ và đôi mắt giống như mắt phượng và con ngươi màu xanh lam như bảo thạch thâm thuý muốn hút hồn nam nhân. Mũi quỳnh thon nhỏ và đôi môi hồng hào. Hai vú nàng cao ngất được bao bọc bởi một lớp áo giáp màu đen với những hoa văn màu đỏ. Chiếc áo giáp để lộ ra phần ngực trắng nõn với khe sâu hoắm và cánh tay dài thon thả. Trên người nàng có những hoa văn màu đen khiến cho nàng càng trở nên dã tính hơn. Chiếc váy dài xẻ tà hai bên và đôi chân dài trắng nõn di chuyển sau mỗi bước đi của nàng.

Bàn tay thiếu nữ đưa lên xoa xoa cổ tay của mình, chiếc eo thon thả uyển chuyển theo từng cử động của nàng. Hai tay Long Ngạo Thiên ôm ngực của mình sau đó huýt sáo một tiếng khá dài: “Huýt hiu... Không tệ chút nào đâu! Nè, tên nàng là gì vậy?” Đối với người thiếu nữ, Long Ngạo Thiên bắt đầu đùa bỡn.

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta!” Người thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đáp lại hắn. Thân mình nàng uyển chuyển đi về phía người thanh niên. Đầu nàng hơi nghiêng người nhìn về phía Long Ngạo Thiên rồi nói với giọng rất nhỏ và đầy ý vị khiêu khích: “Nhưng ta không thể đi cùng ngươi được. Chủ nhân ta nhưng đang chờ ta đâu!” Bản thân nàng vừa uyển chuyển muốn xoay người rời đi thì người thanh niên đã vọt tới trước mặt nàng. Hành động này làm bản thân nàng lại lùi lại. Ánh mắt xinh đẹp của nàng nhíu lại nhìn về phía người thanh niên đang mở rộng hai tay chắn đường nàng đi: “Tiểu ca ca, ngươi muốn ngăn cản đường ta đi sao?”

“Hà...” Hai tay ôm ngực sau đó một tay chìa ra, Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài: “Đương nhiên rồi! Ta mất bao nhiêu công sức mới bắt được tin tức này từ Cơ Vô Dạ đấy! Nghe nói có một mỹ nhân được người Cơ Vô Dạ áp giải vào thành Tân Trịnh. Ta thực sự tò mò mỹ nhân như thế nào mới được Cơ Vô Dạ áp giải cần nhiều người như vậy!” Hơi nghiêng đầu nhìn về phía người thiếu nữ, Long Ngạo Thiên cười nói: “Bây giờ thì ta cũng biết tại sao rồi!” Đưa tay cầm cằm của mình, Long Ngạo Thiên mỉm cười đáp lại: “Thật đúng là không uổng một chuyến. Ta vừa lúc thiếu một vị áp trại phu nhân, cô nương vừa thích hợp tại hạ...”

“Hừ... vậy còn xem bản lĩnh của ngươi.” Ánh mắt người thiếu nữ đã biến thành sắc lạnh. Hai bàn tay nàng đưa lên rút ra hai cây châm cài trên đầu đầu mình. Bàn tay nàng xoay nhẹ chiếc châm cài đầu. ngọn lửa bắt đầu bốc lên hừng hựng trong tay của nàng.

“Mỹ nhân đủ cay, đủ thích... ta thích!” Hai tay Long Ngạo Thiên đưa ra nhẹ nhàng đấm đá vài cái. Sau đó ngón cái quẹt mũi. Bàn tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay rồi gạt nhẹ tà áo, lòng bàn tay hướng về phía Long Ngạo Thiên phất nhẹ một cái: “Đến đây nào!”

“Hừ...” Người thiếu nữ lập tức vọt thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Bàn tay nàng bốc ra ngọn lửa hừng hực bắn thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Tuy nhiên Long Ngạo lại dùng tay không đối phó nàng. Dù lực lượng của nàng mạnh đến mấy đi nữa thì nàng hoàn toàn không phải là đối thú của Long Ngạo Thiên.

“Hu...” Chuyển động ra đằng sau, Long Ngạo Thiên trực tiếp đánh đít mình với đít nàng đem nàng trực tiếp đẩy bay. Nhìn thân thể người thiếu nữ có chút lảo đảo, Long Ngạo Thiên cười nói: “Ta yêu nhưng nữ nhân mạnh mẽ.” Theo sau đó là tiếng hừ lạnh của nàng và nàng bắn ra những chiếc phi châm mang theo ngọn lửa khủng bố.

Ngay lập tức Long Ngạo Thiên uyển chuyển thân thể giống như giao long dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của người thiếu nữ. Điều này càng làm cho con mắt nàng càng trở nên sắc lạnh hơn. Những chiếc châm cài bắt lửa dưới sự điều khiển của nàng vậy mà quay đầu lại có thể tấn công về phía Long Ngạo Thiên.

Phập, phập, phập... Âm thanh vang lên khi những chiếc châm lửa cắm ngập vào thân mình Long Ngạo Thiên. Thân ảnh Long Ngạo Thiên xoay tròn trên không và kèm theo đó là bắt lửa. Khi bàn chân hắn vừa chạm mặt đất thì hắn kéo tà áo dài ra thấy được một đám châm ở trên đó đang ghim vào và bốc ra ngọn lửa.

Lòng bàn tay Long Ngạo Thiên đưa ra phẩy phẩy làm cho đám lửa đang cháy trên chiếc áo dài của hắn bị tắt. Ánh mắt hắn cũng biến thành châm chọc và khiêu khích với người thiếu nữ nói: “Thế nào, tiểu mỹ nhân, nàng còn có muốn tiếp tục ra tay hay không?” Hai tay hắn ôm ngực cực kỳ ngạo nghễ nhìn về phía người thiếu nữ. Nó khiến cho nắm đấm người thiếu nữ siết chặt một cái.

“Hử!?” Đột nhiên Long Ngạo Thiên hơi hô lên một tiếng. Bàn tay trực tiếp đánh thẳng về phía sau và thân hình xoay người một cái. Ngay lập tức chưởng lực đánh trúng một con rắn khiến cho cả con rắn trực tiếp bị đánh bay. Nó đập mạnh vào một cái cây và bắn ra chút máu dính lên cây. Đôi mắt Long Ngạo Thiên nhíu lại phát hiện đó là một con rắn hổ mang màu xanh to lớn.

Ầm, ầm.... Mặt đất mang theo rung động. Kèm theo đó chính là thân hình to lớn của một nam nhân to con. Mỗi bước đi của hắn cảm tưởng như mặt đất đang rung động liên hồi. Ngay sau đó hắn lao thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Bàn tay hắn trực tiếp đấm ra một cú đấm cực mạnh.

Oanh! Cú đấm này đấm thẳng vào lòng bàn tay làm một tiếng nổ vang lên. Kính khí trực tiếp tản mát ra khắp nơi. Tà áo màu đỏ Long Ngạo Thiên cũng vì thế mà bay phấp phới trong gió. Khoé miệng Long Ngạo Thiên cũng vì vậy mà châm chọc: “Không tệ đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK