Hiện giờ, Tử Nữ khẽ cười nhẹ đối với Thiên Trạch có vài phần châm chọc: “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp trong tình trạng này. Long Thiên Đế, Đại Việt vương cao cao tại thượng từng là Long tiên sinh trước kia. Tử Nữ cũng không nghĩ ra thân phận tiên sinh lại thần bí và cao quý như vậy. Bây giờ, tiên sinh lại tới một nơi như Tử Lan hiên này làm ta cảm giác được thụ sủng nhược kinh!”
Bàn tay Thiên Trạch đưa ra phẩy phẩy, hắn lúc này trực tiếp chẳng thèm quan tâm mở miệng nói: “Hiện giờ đâu có người ngoài, mấy vị cứ gọi ta một tiếng Long Ngạo Thiên là được. Cách xưng hô bất quá chỉ là một cách gọi mà thôi. Hơn nữa, ta e rằng vài ngày nữa ta sẽ không còn là Long Thiên Đế, Đại Việt vương nữa!”
“...” Nhất thời mọi người bàng hoàng nhìn về phía nhau. Bọn họ hoàn toàn không hiểu những lời này có ý nghĩa gì. Đặc biệt Thiên Trạch khi nói mình sẽ không còn là Đại Việt vương nữa. Chẳng lẽ Đại Việt đế quốc đã xảy ra chuyện gì? Lớn mạnh như Đại Việt đế quốc cũng có thể xảy ra chuyện sao?
Hàn Phi lập tức chắp tay đối với Thiên Trạch. Vẻ mặt hắn mang theo nghi hoặc và khó hiểu, hắn mở miệng hỏi lại: “Không biết Long huynh việc này là sao? Chẳng lẽ Đại Việt xảy ra sự việc gì đó khiến cho Long huynh không thể không từ bỏ ngôi vị trí cao Long Thiên Đế kia?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” Thiên Trạch cầm lấy một cái quả trực tiếp đưa vào miệng cắn một cái. Một đám nước ngọt chảy vào miệng hắn, Thiên Trạch trực tiếp cảm nhận vị ngon ngọt của nó. Sau đó hắn nhìn về phía mấy người Lưu Sa đáp lời: “Ta đã xúc phạm luật pháp Đại Việt đế quốc. Bất kế ai xúc phạp luật pháp Đại Việt đều phải bị phán xét, cho dù là ta cũng không ngoại lệ!”
Mọi người lại lần nữa quỷ dị nhìn nhau, Tử Nữ lại là người mở miệng trước tiên. Nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Long tiên sinh thực sự biết nói đùa. Chính ngài một tay dựng lên Đại Việt đế quốc, ngài lại bị pháp luật chính mình bó buộc. Tiểu nữ là không tin những lời này!”
“Hà...” Thiên Trạch thở ra một hơi, hắn thở dài nói: “Tin hay không tuỳ vào Tử Nữ cô nương thôi! Ta chưa từng bao giờ để ý đến việc Tử Nữ cô nương có tin hay không!” Đầu Thiên Trạch hơi lắc lắc, hắn bình thản mở miệng nói: “Sự thực là sự thực. Mấy người hẳn phải biết mục đích ta đến với Hàn quốc lần này đi!” Mấy người Lưu Sa nhìn về phía nhau, Thiên Trạch dùng tay chống trên bàn và bàn tay giữ mặt mình cùng cái đầu nghiêng nhìn về phía đám người nói: “Ta lời dụng lỗ hồng của pháp luật Đại Việt tiến hành thành thân!”
“Mặc dù theo luật lệ Đại Việt có lỗ hổng này. Nó không thể ngăn cấm ta nạp thêm thê tử!” Thiên Trạch bình thản nói chuyện: “Song vẫn nhớ một điều, ta là Long Thiên Đế, Đại Việt vương. Mọi hành động ta đều làm gương cho pháp luật. Hiện giờ ta lại muốn thành thân thêm, các ngươi nói xem mặc dù là ta lợi dụng lỗ hổng pháp luật nhưng có tính hay không biết pháp mà vẫn phạm pháp!”
“Cái này?” Hàn Phi hơi ngưng trọng, một tay hắn đưa lên bụng một tay hơi đưa ra: “Cũng không đến mức Long huynh mất đi vị trí tối cao Long Thiên Đế đi!?”
“Cũng không đến mức như thế! Cũng là... Bất quá...” Thiên Trạch nói ra những lời hoàn toàn không đầu không đuôi. Hắn nhìn về phía đám người mở miệng hỏi: “Mọi người khi nào biết được thân phận thật sự của ta. Long Thiên Đế chính là Long Ngạo Thiên!?”
Mọi người Trương Lượng, Hàn Phi, Tử Nữ và Vệ Trang đều nhìn về phía nhau. Đến cuối cùng tất cả mọi người dừng lại ánh mắt trên người Hàn Phi. Thấy mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía mình, Hàn Phi chỉ có thể đưa tay lên đỡ trán cười khổ một tiếng. Quay ra nhìn về phía Thiên Trạch, Hàn Phi mở miệng nói: “Long huynh, ngươi lừa chúng ta thực khổ a! Khi biết được tin tức Long huynh chết, Hàn Phi cũng rất đau khổ một thời gian. Phi chưa từng nghĩ đến Long huynh giả chết lừa mọi người còn trở thành Long Thiên Đế của Đại Việt đế quốc!”
“Đó không phải việc chính được chứ!?” Thiên Trạch hoàn toàn không để ý đến việc này, hắn mở miệng đáp lời: “Hàn huynh, thứ mà ta muốn biết là các ngươi bao giờ biết được đồng thời làm thế nào các ngươi làm thế nào biết được thân phận thật sự của ta!”
Mọi người nhìn nhau vẫn là Hàn Phi trả lời: “Long huynh, chúng ta không những biết thân phận thực sự của ngươi. Chúng ta con biết ngươi là phế thái tử Bách Việt, Xích Mi Long Xà Thiên Trạch năm xưa!”
Lời này làm cho Thiên Trạch có chút kinh ngạc, hắn ngay sau đó mở miệng nói: “Đây là lý do mà Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu có biểu hiện như vậy? Ta từng nghĩ hai người này muốn hy sinh vì Hàn quốc kia? Không nghĩ tới chân tướng lại như vậy!?” Nếu dùng đạo nhãn, Thiên Trạch rất có thể sẽ biết. Bất quá nếu như dùng đạo nhãn, hắn sẽ cảm thấy trên đời này toàn tri toàn năng còn có thứ gì có thể thú vị đây? Mọi việc ngoài dự đoán mới làm cho cuộc sống thú vị hơn một chút.
“Đã để Long huynh trê cười rồi, chính ta đã cùng với bọn họ thử Long huynh một phen!” Hàn Phi rất kính cẩn và thận trọng khi nói chuyện: “nếu như Long huynh tức giận, Phi xin tự phát một chén!” Thấy được Thiên Trạch không có trách phạt, Hàn Phi mới bạo gan tiếp tục nói: “Thật ra Phi đã sớm nghi ngơ nhưng kế hoạch Long huynh quá hoàn hảo, Phi không tìm được sơ hở mà thôi!”
“Lời này có ý gì?” Thiên Trạch nhăn mày hỏi lại: “Hàn huynh có thể trả lời ta được không?”
Hàn Phi mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay chìa về phía Thiên Trạch nói: “mặc dù kế hoạch Long huynh thiên y vô phùng nhưng nó vẫn còn những điểm sơ sót. Long huynh từng để một Thiên Trạch chết đi!” Thiên Trạch lập tức gật đầu, Hàn Phi cười nhẹ nói: “Phi không biết được Long huynh đã lấy cái xác này ở nơi nào! Tuy nhiên khi Phi kiểm tra thì xác nhận xác chết có chút khác biệt. Nó không giống như vừa mới chết và bị đóng băng lại. Đây là điểm thứ nhất!”
“Điểm thứ hai đó là khi Long huynh giả chết, Hàn Phi cũng tự mình xác nhận một lần. Đó thực sự là xác của Hàn huynh hơn nữa, Phi cũng từng xác nhận lại xem Hàn huynh thực sự có chết hay không hoặc giả chết...” Hàn Phi đương nhiên không nói trắng ra là mình từng đào mộ Thiên Trạch, hắn tiếp tục cười nhẹ nói: “Bất quá Hàn Phi chưa phát hiện được điểm gì nghi hoặc cả. Song Long huynh quên một điều đó là sự tồn tại của Chiếu Mỹ Minh. Một người thê tử khi biết được trượng phu mình chết sẽ phản ứng thế nào đây? Phi từng cho rằng Chiếu Mỹ Minh cũng đã chết nên Long huynh mới nguyện ý đem công lực cho Hồng Liên muội muội. Song khi gặp phải Thiên Hậu Diễm Linh Cơ, Phi mới nhận thấy điểm đáng ngờ.”
“Đám người Bách Việt luôn lấy trung thành làm nổi tiếng. Phi không cho rằng với thân phận hậu duệ Bách Việt, Long huynh có thể dễ dàng điều khiển họ. Đặc biệt một cách thuận theo như vậy giống như chính Long huynh mới là chủ nhân của họ...” Hàn Phi cười nhẹ nói: “Còn rất nhiều chi tiết, Phi không thể nói tỉ mỉ. Đến cuối cùng, ta chỉ có thể để muội muội cùng với Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu thử Long huynh. Xem ra mọi phỏng đán của Phi và Tử Phòng đều là đúng!”
Bốp, bốp... Bàn tay Thiên Trạch đưa lên nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Hàn huynh đúng là Hàn huynh, vẫn là thông minh tài trí như vậy!” Sau đó Thiên Trạch lại lắc lắc đầu thở ra một hơi thật dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc...” Vài tiếng đáng tiếc chỉ có thể phát ra từ miệng Thiên Trạch: “Nhậm ngươi tài tình tuyệt thế vô song, trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu kế giống như tờ giấy mỏng!”
“Long huynh vẫn là thẳng thắn như vậy!” Hàn Phi thở ra một hơi thật dài. Đầu hắn hơi cúi xuống, khuôn mặt mang theo chút buồn bã: “Xác thật như Long huynh nói, hiện giờ Đại Việt đã không phải sáu nước, bất kỳ một nước nào có thể chống lại. Cho dù sáu nước có cùng nhau cộng đồng liên mình chống lại Đại Việt đi nữa thì cơ bản không có phần thắng!”
Đây đều là những lời thật lòng từ trong đáy lòng Hàn Phi. Mỗi năm, Đại Việt đều đổi mới một lần. Đổi mới đến mức sáu quốc hoàn toàn bàng hoàng. Những người dân ở sáu quốc gọi Đại Việt đế quốc bằng một cái tên khác như tiên quốc hoặc thiên quốc. Nơi có thể đem đến hạnh phúc, ấm no và công bằng cho họ.
Nãy giờ giữ im lặng, Trương Lương mở miệng hỏi: “Nếu Đại Việt thống nhất thiên hạ, không biết Long huynh sẽ đối xử như thế nào với quý tốc sáu nước đây?”
Câu nói từ miệng Trương Lương cũng chính là lời trong lòng Hàn Phi muốn nói. Nhất thời hai người đều nhìn về phía Long Ngạo Thiên với ánh mắt chờ mong. Chỉ thấy hai tay một tay ôm ngực, một tay sờ cằm của mình, Thiên Trạch đáp trả: “Việc này sao? Cần phải xem thái độ sáu nước như thế nào!”