Tiểu Linh rời khỏi phòng nhìn về phía muội muội mình vẫn kề sát bên cạnh Thiên Trạch, trong lòng hắn không khỏi có chút chua lòm lòm. Bất quá cảm giác của hắn lúc này vừa ghen tị lại có chút mất mát song hắn cũng hiểu muội muội mình không nhỏ nữa. Là lúc nên tìm cho muội muội mối lương duyên. Long Thiên Đế là một người không tốt không xấu.
Không tốt không xấu là sự bù trừ giữa Long Thiên Đế thực sự đối tốt với muội muội hắn bù trừ cho thân phận Long Thiên Đế. Bản thân Tiểu Linh chưa bao giờ nguyện ý để cho muội muội mình gả vào những nơi như hoàng tộc. Vì nơi đó tranh dành quyền lực chưa bao giờ dừng lại cả. Thật may Đại Việt đế quốc có chút khác biệt so với quốc gia khác, tranh đấu quyền lực chưa đến mức sát phụ thí huynh, hay nhữ các phi tần tranh sủng mà ám hại nhau.
“Tiểu muội muội...” Diễm Linh Cơ đi về phía Tiểu Y nhẹ nhàng cười khẽ. Bộ dạng của nàng cố gắng làm ra thân thiện nhất. Song sự mẫn cảm của Tiểu Y thực sự làm cho sự tiếp cận của nàng trở nên vô dụng. Đặc biệt khi Tiểu Y có xu hướng nấp sau Thiên Trạch. Điều này càng thêm khẳng định mối quan hệ giữa hai người càng trở nên bất thường. Lại nghe được Diêm Linh Cơ tiếp tục dò hỏi: “Tỷ tỷ còn chưa biết được tên muội muội đây!?” Nàng cười và khẽ gật đầu với Tiểu Y một cái.
Song dường như Tiểu Y vẫn thói quen im lặng, nàng chỉ hơi gật đầu một cái mà thôi. Không khí này làm cho Thiên Trạch lại nhớ đến khi Phi Yên và Nguyệt Thần rời đi. Hai người dùng ánh mắt u oán nhìn về phía mình giống như là oán phụ, mình thì là một nam nhân bạc tình bội nghĩa vậy. Nó làm cho Thiên Trạch có vài phần chột dạ.
Diễm Linh Cơ nhìn vô cùng trẻ. So sánh với nhiều năm về trước thì nàng không có chút nào già đi. Hiển nhiên tu luyện đến cao thâm khiến cho Diễm Linh Cơ hoàn toàn có thể đạt đến thanh xuân vĩnh trú. Ngoài ra, nàng mới ngoài hai mươi cũng là độ tuổi toả ra nét hấp dẫn mạnh nhất. Nếu tính tuổi tác, Diễm Linh Cơ hoàn toàn có thể trở thành mẫu thân của Tiểu Y. Nàng so với Tiểu Y lớn hơn đển cả mười ba tuổi.
Sự im lặng Tiểu Y làm cho không khí có chút nặng nề. Để tránh cho không khí trở nên nặng nề, Thiên Trạch nhẹ nhàng đem Tiểu Y kéo vào trong lồng ngực mình rồi cười khẽ nói: “Đến đây, Tiểu Y. Đây là thê tử của ta, Diễm Linh Cơ. Sau này, ta hy vọng hai người có thể ở chung với nhau thật hoà thuận.”
Đầu Tiểu Y khe khẽ gật đầu một cái coi như ngầm thừa nhận. Đôi mắt màu xanh xinh đẹp Diễm Linh Cơ hơi nháy mắt. Nàng nở nụ cười xinh đẹp đáp lại Tiểu Y: “Xem ra vị muội muội này không thích nói chuyện sao?” Vừa ở bên cạnh Thiên Trạch, nàng lại dùng khuỷ tay huých vào người Thiên Trạch hỏi: “Vậy ra đây là vị muội muội mà chàng nói với ta nhiều năm về trước. Chàng muốn thành thân với muội muội này sao?”
“Tiểu Y, ta xác nhận lừa nàng một chút!” Thiên Trạch không có quay ra trả lời Diễm Linh Cơ mà quay ra nói chuyện với Tiểu Y. Khuôn mặt hắn có chút gì đó khó nói. Nó chỉ thay thể được bởi một một nụ cười gượng gạo. Bàn tay hắn đặt lên vai Tiểu Y, trán cũng cụng với trán của nàng. Đôi mắt hai người sát gần nhìn về phía nhau: “Ta thực sự yêu nàng giống như thê tử của ta vậy. Nàng cùng nàng ấy không phân cao thấp. Trong trái tim ta, nàng luôn luôn chiếm vị trí quan trọng. Tiểu Y, ta yêu nàng là thực sự. Ta chưa từng bao giờ nói dối với nàng cả, ta thực sự muốn thành thân với nàng.”
Ngón tay Tiểu Y đưa lên uyển chuyển nhẹ nhàng di chuyển. Mấy dòng khí màu xanh xuất hiện trước mặt hai người. Diễm Linh Cơ thấy vậy đưa ngón tay khẽ che miệng cười lẩm bẩm nói: “Thúc thúc, ta hiểu mà... Thú vị thật đấy, không nghĩ tới chàng lại bị vị muội muội này gọi là thúc thúc. Thiếp có chút tò mò về việc chàng làm như thế nào mà lừa gạt được vị muội muội này đây?”
Mặt Thiên Trạch theo đó đen lại. Trên trán hắn nổi gân xanh và từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ chảy xuống. Hắn quả thực biết một điều Diễm Linh Cơ rất thích lấy điều này làm trêu chọc hắn. Bất quá, Thiên Trạch cũng chỉ có thể nhịn xuống. Ai ngờ, Diễm Linh Cơ lại trực tiếp kéo đi Tiểu Y. Hai người muốn trắng đêm nói chuyện.
Tiểu Y dùng ánh mắt như dò hỏi nhìn về phía Thiên Trạch. Ai ngờ Diễm Linh Cơ khẽ cười nhẹ nói: “Chàng không ngài nếu như hôm nay ta muốn được ở cùng với Tiểu Y muội muội chứ?” Chưa để cho Thiên Trạch đồng ý hay không, Diễm Linh Cơ hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng gật xuống và nháy mắt với Thiên Trạch một cái: “Nếu chàng cảm thấy đêm khuya tĩnh mịch có thể tìm đến Phi Yên muội muội hoặc Nguyệt Thần gì đó, thiếp không ngại chút nào đâu.”
Mép Thiên Trạch méo xệch ra, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Nàng thực sự rộng lượng vậy sao? Không phải vì đả kích ta trước mặt Tiểu Y đấy chứ?” Nhìn xem Diễm Linh Cơ dẫn theo Tiểu Y rời đi, Thiên Trạch chỉ có cười khổ lắc lắc đầu một cái. Xem ra hắn chỉ có thể ôm chăn ngủ đêm này.
Thành Tân Trịnh của Hàn quốc, ánh sáng nhẹ nhàng xuống toà thành phồn hoa này. Kể từ khi Hàn Phi đem Hàn quốc biến pháp, cả Hàn quốc giống như từ từ khôi phục sinh khí. Từng người bắt đầu tấp nập vì công việc của mình. Đặc biệt ngày hôm nay là ngày công việc trọng đại. Hàn Vương muốn rời đi Hàn quốc tiến đến Đại Việt vì mối quan hệ hoà hợp giữa hai quốc gia.
Mặc dù trải qua các đại thần cực lục phản đối. Tuy nhiên dưới sự quả quyết của Hàn Vương, các đại thần không có cách nào khác. Chỉ có thể chấp nhận việc đi sử Đại Việt cảu Hàn Vương. Bất quá họ cần thiết đảm bảo cho sự an toàn của Hàn Vương.
“Ca ca... Ngươi nhanh lên thôi!” Hàn Vương lúc này bức tức đối với người thanh niên liên tục thúc dục.
Người thanh niên Hàn Phi đưa tay lên vuốt vuốt cằm của mình. Hắn đảm bảo xem mình đã không còn chút râu nào hay không. Đến lúc này hắn thoả thoả cảm nhận mình đã trẻ lại vài tuổi mới thoả mãn gật đầu một cái. Bộ dạng trông khá là lười biếng nói: “Được rồi... được rồi mà!”
“Cấp báo, cấp báo!” Hồng Liên vừa lên xe không được bao lâu thì một âm thanh vang lên. Một người lính Hàn lập tức từ phía trong thành chạy vội tới. Ngay lập tức đám người lúc này theo đó kỳ quái nhìn về phía người này.
Đứng ở nơi xa, người Hàn binh không có tiếp cận đoàn người Hàn Vương. Hắn chỉ trực tiếp quỳ xuống chắp tay đối với Hồng Liên nói: “Bẩm báo vương thương, Long Thiên Đế đưa tin, trong ngày mai sẽ tới thăm Hàn quốc chúng ta!”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc hô lên một tiếng. Đặc biệt phản ứng mãnh liệt nhất không ai khác là Hồng Liên. Nàng lập tức mở to mắt nhìn về phía tên Hàn binh kia hỏi: “ngươi nói cái gì? Long Thiên Đế muốn đến thăm Hàn quốc chúng ta?”
“Đúng vậy thưa vương thượng!” Người thanh niên Hàn binh kia lập tức chắp tay khom đầu thật lâu: “Chúng ta nhận được tin tức từ Long Thiên Đế. Long Thiên Đế nói vì cảm tạ sự quan tâm và mối giao hảo giữa Đại Việt đế quốc và Hàn quốc chúng ta, Long Thiên Đế sẽ trực tiếp đến thăm Hàn quốc chúng ta. Ngày mai, Thiên Đế sẽ đến thành Tân Trịnh này!”
“Cái gì?” Hồng Liên kinh ngạc hô lên một câu. Nàng thế nào vừa mới gửi thư đến muốn đi thăm Đại Việt đế quốc đồng thời xúc tiến mối quan hệ giao hảo với Đại Việt. Như thế nào vừa mới lên xe chuẩn bị khởi hành đến Đại Việt thì Long Thiên Đế đã muốn tới Hàn quốc rồi. Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Cứ nghĩ trong lòng, Hồng Liên cảm giác được có cái gì đó kỳ lạ. Song cảm xúc này thay thế đó chính là chờ mong, đó là sự hy vọng. Dường như có cảm xúc gì đó tràn ngập trong lòng Hồng Liên đang trỗi dậy. Nàng thực sự lại được gặp lại Vô Vọng của nàng sao? Hắn thực sự chính là Vô Vọng trong lòng nàng sao? Nàng hy vọng nhưng đồng thời cũng sợ hãi. Hai cảm xúc này đan xen lẫn nhau làm cho tinh thần nàng không lúc nào không cảm giác được sự kích thích.
“Xem ra chúng ta không cần đi nữa rồi!” Hàn Phi đưa tay lên đỡ trán, hắn mở miệng nói: “Lần này chúng ta vừa gửi tin thì Long Thiên Đế đã muốn đến Tân Trịnh Hàn quốc. Hẳn có một việc gì đó thì Long Thiên Đế mới đến Hàn quốc trong thời điểm này.” Vốn tính đa nghi, Hàn Phi đối việc này cực kỳ coi trọng.