Trở lại học viện Thiên Địa, Vũ Vô Cực trực tiếp đem công pháp võ tu cơ bản viết ra sau đó truyền lên mạng. Hắn thông qua cây hoàng kim sinh mệnh tản mát khắp đến mọi người. Võ tu đối với thiên địa đó chính là tràn đầy hữu ích. Mặc dù bản thân võ tu chính là những kẻ thích tranh đấu. Một khi phương thức tu luyện này truyền bá ra khắp đại lục sợ rằng sẽ gây ra chấn động lớn.
Hơn nữa, võ tu không giống như hồn sư. Hồn sư nếu muốn thành thần là vô cùng khó khăn. Một con đường gần như hư vô mờ mịt. May mắn người có thể tìm được truyền thừa của thần mà thành thần linh. Võ tu lại khác biệt, chỉ cần có một viên vô địch tâm thẳng tiến không lùi. Như vậy mặc dù tỉ lệ tử vong do mỗi lần lột xác khá cao nhưng một khi ngươi lột xác chín lần là có thể tiếp xúc đến cơ hội thành thần.
Vũ Vô Cực là người sáng tạo đầu tiên hơn nữa thể chất hắn là hỗn độn thể nên mới trải qua nhiều lôi kiếp như vậy. Những người tu luyện khác trở thành võ tu cơ bản chín lần lột xác sẽ không có bất cứ lôi kiếp nào. Sau khi bọn họ bước lên con đường thành thần mới gặp phải đại đạo thử thách.
Đến cấp bậc hiện nay của Vũ Vô Cực đó chính là cần học tập cảm ngộ pháp tắc ngưng tụ pháp tắc của chính bản thân mình. Hay ngưng kết pháp tắc trở thành một viên ngụy thần cách. Sau đó liên tục tìm hiêu pháp tắc hướng về phía thiên đại đại đạo cho thấy chứng minh đạo của mình. Vượt qua lôi kiếp tắc, thiên địa tán thành đạo của ngươi. Khi ngươi vượt qua chín lần lôi kiếp, thiên địa hoàn toàn chấp nhận đạo của võ tu. Đến lúc này võ tu chính là biểu tượng của đạo tắc đó.
Pháp tắc cũng phân biệt yếu và mạnh, ngươi chỉ có thể thông qua đem pháp tắc mình mạnh hơn so với các loại pháp tắc khác. Đánh bại pháp tắc đem pháp tắc bản thân mình nâng cao hơn các pháp tắc có trong thiên địa này. Đồng thời đến cuối cùng đó chính là đánh bại vạn đạo, nhất đạo áp vạn đạo trở thành chủ tể. Đây chính là con đường mà Vũ Vô Cực đã đặt ra cho võ tu.
“Ân...” Đang ngồi ở trên đỉnh núi cao, một người chiêm ngưỡng cảnh sắc bao la rộng rãi, một thân ảnh đập vào mắt Vũ Vô Cực. Vẻ mặt Vũ Vô Cực theo đó hơi ngạc nhiên sau đó hắn khẽ mở miệng hỏi: “Trúc Thanh, cô như thế nào có rảnh rỗi đến học viện Thiên Địa vậy!”
“Không có việc...” Chu Trúc Thanh dùng đôi mắt hơi u oán nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Không thể đi tìm ngươi sao?”
“Không có...” Vũ Vô Cực đưa tay lên gãi gãi sống mũi. Mấy năm đã biến Chu Trúc Thanh từ một thiếu nữ trở thành một người nữ nhân cực kỳ xinh đẹp hơn nữa tràn ngập cái loại khí chất thành thục. Bộ ngực cao vút không kém Cương Thủ là bao, vóc người đẫy đà, thân cao thẳng đôi chân thon dài và vòng eo thon thả. Bờ mông chắc nịch bị dấu trong bộ quần áo da quả thực mê người: “Nơi này của ta lúc nào cũng mở rộng đón người bạn thân nhất như cô mà!”
“Bạn thân sao?” Chu Trúc Thanh hơi mở miệng khe khẽ lẩm bẩm. Bàn tay nàng đưa lên lấy một chiếc thiệp màu đỏ. Ngón tay búng ra, chiếc thiệp theo đó bắn về phía Vũ Vô Cực. Hắn lập tức theo đó vươn tay trực tiếp bắt lấy chiếc thiệp này. Trước đôi mắt nghi ngờ này, Chu Trúc Thanh nói: “Thiệp cưới của Đái Mộc Bạch. Hắn thông tay ta gửi cho ngươi!”
“Đái Mộc Bạch kết hôn!” Vũ Vô Cực nhăn mày cầm chiếc thiếp nói: “Hắn có thể qua mạng gửi cho ta kia mà!” Nhìn chiếc thiếp với hình ảnh hai người đang ôm nhau, vẻ mặt Vũ Vô Cực kỳ quái hỏi.
“Hắn rất bận! Bây giờ hắn là hoàng đế Tinh La, bận sự vụ nhiều không rút tay được!” Chu Trúc Thanh trả lời. Đương nhiên nàng không có nói lý do là nàng muốn mượn cớ đến nơi này. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Đúng rồi... ngươi... ngươi không phải hồn sư giống chúng ta. Nghe nói ngươi là võ tu. Hơn nữa, đến cấp bậc của ngươi nhất định phải độ kiếp thành thần. Mỗi lần đều hung hiểm vô cùng...”
“Cái này sao?” Vũ Vô Cực cười nhạt nói: “Coi như đi!” Hắn nở nụ cười rất thản nhiên. Hai vai cũng vì thế mà nhún nhún vài cái. Lúc này hắn mở miệng nói: “Thật ra võ tu cũng không có gì không tốt. Mặc dù phải trải qua thiên kiếp không có sai. Bất quá chiến lực trong cùng cấp cơ bản là nghịch thiên. Hiện tại ta không thành thần nhưng có thể lại có sức mạnh chiến thần. Với lại chỉ cần độ thêm chín lần thiên phạt nữa, ta là có thể trở thành thần.”
“Trúc Thanh...” Đầu Vũ Vô Cực hơi nghiêng khi nhìn về phía Chu Trúc Thanh. Nhất thời Chu Trúc Thanh tò mò nghe. Một tin tức theo đó nặng ký truyền vào trong tai nàng: “Ta mới phát hiện một nơi có thần vị truyền thừa. Hơn nữa thần vị cấp bậc mặc dù không quá cao nhưng thực thích hợp cô. Vì thần vị này có liên quan tới tốc độ hẳn là vừa hợp với cô!”
“...” Chu Trúc Thanh nghe thấy vậy nhất thời ngẩn người. Nàng thực sự tò mò nhìn về phía Vũ Vô Cực. Theo đó nàng mở miệng hỏi: “Ngươi muốn ta đến nơi đó tham gia khảo hạch trở thành thần!?” Vũ Vô Cực trực tiếp gật đầu. Lại nghe được Chu Trúc Thanh hỏi tiếp: “Thần vị vô cùng hiếm. Cơ hội này ngươi tại sao lại cho ta, những nữ nhân của ngươi rất nhiều hẳn có người cũng thích hợp loại thần vị này đi!”
Đầu Vũ Vô Cực lắc lắc, hắn lớn tiếng nói: “Xác thực một vài người cũng có khả năng. Bất quá không có ai thích hợp với thần vị này hơn cô, Trúc Thanh. Dù sao chúng ta cũng là bạn lâu năm, bạn bè giúp nhau là đương nhiên. Với cả các nàng đều các có cơ duyện của họ. Bật mí được chứ!?” Một mí mắt Vũ Vô Cực nháy với Chu Trúc Thanh: “Thật ra thì mấy người họ cũng đều có vài vị thần tìm đến muốn nhận họ làm truyền thừa. Trong đó còn có thần hủy diệt cùng với nữ thần sinh mệnh. Cấp bậc không thấp chút nào... Thế nên nếu cô muốn biết, tôi sẽ nói cho cô biết thế nào!?”
“Bạn bè sao?” Chu Trúc Thanh khe khẽ lẩm bẩm, nàng hơi cúi thấp đầu nói: “Cảm ơn ngươi!” Trong mắt nàng mang theo sắc thái vài phần mất mát.
“Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật...” Vũ Vô Cực cảm thán vài câu: “Nhanh như vậy mọi người cũng đã kết hôn rồi. Áo Tư Tạp, tên ngốc đó cũng đuổi tới thiếu chủ Diệp gia Diệp Linh Nhi. Hiện giờ Đái thiếu cũng thành thân rồi. Xem ra đúng là thời gian trôi nhanh thật!” Hai vai Vũ Vô Cực lại lần nữa nhún nhún, hắn cười nói: “Bất quá trong đám người chúng ta thì tên thảo gà đúng là không yên tâm. Tên đó ngày ngày đi gieo giống thực sự làm cho người ta buồn bực. Không biết bao nhiêu con em bị tên thảo gà lừa gạt làm hại rồi!”
“Hừ...” Chu Trúc Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Còn không phải ngươi!”
Vũ Vô Cực theo đó xấu hổ gãi gãi sống mũi, hắn lảng tránh nói: “Đại thiếu kết hôn với Miêu Nữ. Bản thân thiên tư Miêu Nữ không thấp trở thành phong hào đấu la cơ bản không có. Với lại nàng có thể có võ hồn dung hợp kỹ với Đại thiếu và Thiên Linh Hổ. Kết hôn với nàng đúng là củng cố địa vị Đái thiếu ở hoàng thất Tinh La thật. Cái tên này ra tay không chậm chút nào vừa được mỹ nữ lại vừa thu được một hồn thú mười vạn năm và một phong hào đấu la trong tương lại. Quả là nhất tiễn song điêu.”
“Đúng rồi...” Vũ Vô Cực tiếp tục nói: “Hiện giờ chỉ có Vinh Vinh và cô chưa có đôi đi. Có cần ta giới thiếu...”
Vừa mới nói đến đây thì Chu Trúc Thanh lạnh lùng lên tiếng nói: “Không cần! Nam nhân đều là bẩn thỉu và ngu ngốc. Ta mới không cần lấy chồng!” Nói xong nàng trực tiếp xoay người rời đi. Bản thân nàng cũng không thèm để ý đến Vũ Vô Cực nữa. Nàng để lại Vũ Vô Cực ngẩn người ở nơi đó.
Bất quá nàng vừa đi xuống núi không bao lâu thì hai người thanh niên đã đi lên núi. Hai người đối với nàng coi như chào hỏi. Vũ Vô Cực cũng đứng ở nơi đó nhìn về phía hai người. Hai người rất bình thản đi về phía hắn rồi đối với hắn nở nụ cười. Vũ Vô Cực cười nói: “anh vợ, Đường Tam về rồi sao? Ân... xem ra đã thành thần rồi sao?”
“...” Hai người nhìn về phía nhau gật đầu một cái.
Khóe miệng Vũ Vô Cực cười nói: “Đúng lúc rồi! Hai người vừa thành thần, ta cũng đang buồn chán không có đối thủ đây. Chi bằng chúng ta hãy giao chiến một lần xem. Ta muốn biết Hải Thần và Tu La Thần so với Thiên Sứ thần như thế nào đây. Hy vọng hai người sẽ không làm cho ta thất vọng...” Vừa nói hắn chìa tay đối với hai người vẫy vẫy.
“Được!” Hai thanh nhiên nhìn về phía nhau nở nụ cười.