“Tìm nàng không khó chút nào!” Người thanh niên khẽ mỉm cười, hắn đem cánh cửa từ từ đóng lại. Cơn gió lạnh cũng theo đó không tiến vào được trong phòng. Cả phòng cũng trở nên ấm áp hơn một chút. Theo đó là một nụ cười lờ mờ xuất hiện trong bóng tối, người thiếu nữ vẫn có thể nhìn được thấy hắn cười: “Chỉ cần ta thoáng cảm ứng một chút là có thể biết được nàng ở đâu. Đây gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông!”
“Hừ...” Người thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, chỉ cần di chuyển một chút thân mình cũng cảm giác cơn đau xé người. Bàn tay nàng đưa lên che thân thể của mình rồi nói: “Ngươi thiếu nói điểm!”
“Này...” Người thanh niên bất đắc dĩ cười khổ mở miệng nói: “Nếu nàng không tin vậy ta nói ta ngửi được mùi hương thơm trên cơ thể nàng nên theo tới nơi này! Nàng tin sao?” Ngay sau đó trong bóng đêm Thiên Trạch bắt được ánh mắt lạnh lùng của người thiếu nữ. Bất đắc dĩ Thiên Trạch cười khổ phất tay nói: “Tử Nguyệt, thương thế của nàng không tầm thường chút nào đâu. Hãy để ta giúp nàng nếu như nàng không muốn chết vì chảy máu quá nhiều...”
“Ngươi...” Dường như có chút giận dữ, lúc này Nguyệt Thần đang đau đến sắp hôn mê đi vậy mà hắn còn đùa bỡn nàng được. Càng nghĩ càng làm cho nàng giận dữ hơn, đôi môi hồng xinh đẹp khẽ mím lại, hai hàm răng cắn nhẹ trách móc: “Còn không phải thuộc hạ của ngươi?”
“Ha...” Thiên Trạch khẽ cười một tiếng: “Vậy để ta bảo lần sau nếu như nàng đến ăn trộm hay bắt cóc người nào đó, ta sẽ bảo thuộc hạ của ta nhẹ tay với nàng thế nào!” Lời này nói ra sao mang chút châm chọc càng làm cho Nguyệt Thần trở nên giận dữ hơn.
Ở trong lòng Nguyệt Thần đã giận dữ, thầm mắng Thiên Trạch là một tên vô lại khốn kiếp. Hắn chẳng lẽ không biết nhẹ nhàng và ăn nói lấy lòng nàng một chút. Hắn cứ phải chọc tức nàng thì mới vui lòng sao? Nàng mới mười sáu tuổi như hoa như ngọc được chứ? Chẳng lẽ hắn không biết tuổi này nữ nhân rất mẫn cảm sảo.
Hiển nhiên Thiên Trạch cũng không để ý trong lòng Nguyệt Thần nghĩ gì. Hắn chỉ biết trêu chọc những nữ nhân xinh đẹp như nàng quả thực khá vui. Đặc biệt khi thấy các nàng giận dữ. Đến lúc này hắn ngồi bên cạnh Nguyệt Thần, vươn tay trực tiếp đem nàng kéo lại. Mặc cho Nguyệt Thần phản kháng nhưng Thiên Trạch vẫn giữ chặt lại và khẽ nói: “Ngoan nào, Tử Nguyệt! Nếu như nàng không muốn mình chết vì chảy quá nhiều máu...”
Nghe được Thiên Trạch gọi như thế thì Nguyệt Thần vừa giận vừa tức lại vừa xấu hổ. Song khi bị hắn ôm vào ngực thì một cảm giác kỳ quái lan tràn khắp toàn thân nàng. Thiên Trạch mở miệng nói: “Khi trúng đạn, vết thương xé ghim vào xương và da thịt. Nếu như không đem chúng lấy ra ngoài cơ thể, vết thương sẽ bị thối rửa đồng thời để lại vết tích khó mà xoá nhoà.” Vừa nói hắn vừa lắc lắc đầu nói: “Nhưng nàng yên tâm ta sẽ không để trên người nàng xuất hiện vết sẹo nào cả.”
Nhìn trên ngực Nguyệt Thần đang đổ máu, đôi chân vẫn còn đang đổ máu. Chỉ hơi chuyển động một cái thôi thì nàng cũng đau đến hít cả hơi vào. Thiên Trạch thấy vậy thở ra một hơi thật dài. Một người xinh đẹp như nàng bị thương nặng như vậy bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng tràn ngập thương tiếc. Lúc này đây, ngón tay Thiên Trạch hơi lập loè ra chút ánh sáng lờ mờ. Ngón tay miết nhẹ lên trên bộ y phục của Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần chỉ cảm giác được hơi nhột nhột sau đó nàng cảm giác được dần dần là một cảm giác mát lạnh. Đôi mắt nàng run run vì trong bóng đêm nàng thấy được bả vai cùng với dọc cánh tay để loã lồ trong không khí. Từng mảnh vải bị cắt ra và hiển lộ trong không khí. Nguyệt Thần run run thân thể sợ hãi hỏi: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
“Cởi quần áo của nàng...” Thiên Trạch cười nhẹ nói: “Nếu không cởi quần áo của nàng thì làm sao có thể chữa thương được. Hiện giờ nàng bị thương rất nặng nếu như di chuyển một chút thôi cũng sẽ rất đau. Ta đem quần áo của nàng cắt bỏ là được. Hay nàng nghĩ ta muốn làm việc khác.” Mùi châm chọc sặc ra từ miệng Thiên Trạch: “Nếu như nàng có ý nghĩ này ta cũng không phản đối. Tuy nhiên phải để nàng khỏi hẳn thương thế mới được. Thương thế của nàng hiện giờ, ta muốn làm cũng khó. Ta không hy vọng làm xong nàng một lần thì nàng cũng theo đó vào quan tài. Chí ít phải làm trăm lần nghìn lần mới đủ công sức ta bỏ ra cứu nàng chứ. Một lần sướng và nhiều lần sướng, kẻ ngu nào cũng biết chọn cái nào.”
“Ngươi...” Nguyệt Thần nghe thấy những lời này thì đã giận dữ vô cùng. Thân hình run lên vì giận dữ cũng vì vậy mà nàng đau đớn đến đổ đầy mồ hôi trên người. Đặc biệt khi cặp vũ rung rinh trong gió. Nó truyền đến cảm giác mát lạnh làm cho Nguyệt Thần xấu hổ vô cùng. Đôi mắt nàng nhắm chặt lại, thân mình hơi run run.
Một tay vòng lấy ôm lấy Nguyệt Thần, một tay thì tự do. Lúc này Thiên Trạch thấy được bộ ngực cao vút của Nguyệt Thần. Dưới bóng đêm trông nó như ẩn như hiện càng thêm kích thích hơn. Thiên Trạch cảm giác được dưới hạ thể của mình đã trực tiếp ngẩng cao đầu. Nghĩ đến đây Thiên Trạch vội vã đè ép cảm xúc xuống dưới. Song miệng hắn khô khốc đến mức trực tiếp nuốt một ngụm nước bọt.
Thân thể Nguyệt Thần run lên, đột nhiên nàng khẽ rên lên một tiếng nhỏ: “Ưm...” Rõ ràng đầu v* hồng hào xinh đẹp của nàng bị Thiên Trạch nắm lấy. Nguyệt Thần phiến đầu đi không dám mở mắt ra. Đặc biệt dường như Thiên Trạch còn đang không ngừng khiêu khích nàng.
“Vú nàng đẹp thật đấy, nam nhân nào lấy được nàng thì quả thực có phúc tám đời. Sợ rằng nơi này dùng cả đời không chán. Hơn nữa hài tử cũng không lo thiếu sữa...” Thiên Trạch khẽ cười nói, tay ôm Nguyệt Thần cũng vừa lúc đưa lên nâng vú nàng và dùng ngón tay chỏ bóp đầu v* của nàng.
“Ngươi...” Nguyệt Thần từ từ mở mắt ra, thân thể nàng không có chút sức lực nào. Nàng mở miệng lạnh lùng nói: “Cẩn thận cái tay của ngươi, nếu không có ngày ta nhất định sẽ chặt nó xuống!” Bây giờ lòng Nguyệt Thần đã xấu hổ và giận dữ đến tột độ. Tất cả cảm xúc kỳ quái trong lòng nàng biến thành phẫn lộ không thôi. Làm gì có chút yêu thương hay thích thú nào.
“Đừng hiểu lầm, nàng nghĩ ta háo sắc thật đấy à!” Thiên Trạch cười nhẹ nói, bàn tay kia đã vờn quanh một đám phù văn nhè nhẹ. Hắn đưa năm ngón tay áp vào vết thương trên ngực của nàng rồi nói: “Thật may nó cách tim một chút xíu nữa nếu không nàng đã không toàn mạng rồi. Ta cần nâng vũ nàng lên để chính xác lấy được viên đạn ra. Nếu như ta thực sự háo sắc như thế trước đó trực tiếp đem nàng đè xuống giường trực tiếp đút vào là xong. Làm gì nhiều lời với nàng như vậy...”
Nghe được lời giải thích này, Nguyệt Thần cảm giác được tin vài phần. Song nàng vẫn lên tiếng hỏi: “Vậy người cũng không cần chạm vào nơi đó đi!”
“Nàng nói là nơi này!?” Thiên Trạch dùng tay khẽ bóp đầu v* của Nguyệt Thần.
“Ngươi...” Nguyệt Thần chỉ cảm giác được một cảm giác xấu hổ và khác thường truyền lên đại não.
“Không có cách nào...” Thiên Trạch thở ra một hơi dài ra vẻ mười phần bất đắc dĩ: “Nếu không cầm nơi đó rất khó cố định vị trí lấy viên đạn ra. Hơn nữa... vú nàng đẹp thật đấy. Coi như trả công ta cứu nàng đi được chứ? Dù sao nàng đau có mất miếng thịt nào trên người đâu?” Vẻ mặt Thiên Trạch cực kỳ vô lại nói ra.
“Ngươi...” Nguyệt Thần không chú ý chỉ cảm giác hơi đau một chút không có gì. Tuy nhiên tức giận đã thay thế được cơn đau lúc này. Giọng nàng trở nên lành lạnh: “Ngươi không chỉ háo sắc mà còn vô lại nữa!”
“Điều này ta nghe được ở đâu rồi nhỉ? Hình như tỷ tỷ của nàng cũng đã từng nói với ta như vậy!” Thiên Trạch cười nhẹ một tiếng. Sau đó hắn đưa ngón tay búng ra, viên đạn rơi nhẹ vào trong chiếc chậu đựng nước ở không xa. Âm thanh viên đạn rơi vào trong đó, Nguyệt Thần có thể nghe được. Đồng thời bàn tay hắn cũng áp lên vú của nàng, hoa văn bắt đầu sáng lên lờ mờ.
Một cảm giác tê dại ngứa ngứa truyền đến làm cho Nguyệt Thần cảm giác kỳ quái khó chịu. Nó cực kỳ thoái mái nhưng làm cho nàng có cảm giác được như cả người bị Thiên Trạch xoa nắn. Thực sự làm cho toàn thân nàng bắt đầu hơi chút hồng hào thay thế khuôn mặt trắng bệch. Cặp vú của nàng cũng thi thoảng bị Thiên Trạch xoa lắn, hắn mười phần vô sỉ nói đây là để cho lưu thông máu.
Đến cuối cùng những vết đạn cũng được lấy ra. Đáng tiếc những vết đạn này không có giống như vết đạn ở trên ngực, chỗ khó nói như vậy. Song vết đạn cuối thì lại mười phần khó nói. Nó nằm ở phần bẹn, khá gần với nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân. Hẳn nàng bị bắn trong lúc sử dụng khinh công. Thiên Trạch cũng khâm phục nàng, bị thương ở chỗ này rồi mà nàng vẫn có thể chạy trốn được đến nơi này.
“Ngươi...” Nguyệt Thần hiện giờ đã loã lồ cả thân thể phía trên của mình. Đồng thời khi bàn tay Thiên Trạch di chuyển muốn xuống nơi bí hiểm nhất của nàng thì Nguyệt Thần đưa tay lên run run bắt lấy tay của hắn như không muốn để hắn sờ vào nơi này.
“Nếu như không lấy viên đạn ra, chân nàng coi như phế!” Thiên Trach lạnh lùng mở miệng nói. Đồng thời hắn dùng giọng cảnh cáo và uy hiếp: “Sau này sợ rằng nàng chỉ có thể là nhất cước Nguyệt Thần. Nàng nguyện ý sao?”
Nguyệt Thần nghe thấy vậy có chút sợ hãi song nàng lại không muốn để cho Thiên Trạch sờ vào nơi đó của nàng. Nơi đó gần nơi tư mật nhất của nàng, với nhân phẩm của Thiên Trạch hắn không sờ nơi đó của nàng thì mới là lạ. Nàng vội vã nói: “Không cho phép ngươi nhìn, ngươi cũng không được phép đụng chạm vào nơi đó!?”
“Nơi đó!?” Thiên Trạch vờ ngu nói. Song hắn vẫn thực thi đôi mắt nhắm nghiền lại, Nguyệt Thần vì sợ hãi cũng run run cầm bàn tay của Thiên Trạch. Đặc biệt khí hắn di chuyển những ngón tay trên quần của nàng đem nàng cắt rạch ra thì lúc đó nàng cũng cảm giác được bắp đùi lành lạnh. Nơi mẫn cảm nhất của nàng cũng hơi lành lạnh.
Nguyệt Thần cố nén cảm giác không khoẻ tách hai chân mình ra, sau đó cầm bàn tay hắn di chuyển từ ngoài vào trong cho đến tận chỗ đau của nàng. Đồng thời nàng không quên nhìn chằm chằm Thiên Trạch đảm bảo hắn sẽ không mở mắt ra. Lúc này, bàn tay nàng cầm tay hắn đã di chuyển đến gần vết thương ở bẹn nàng gần nơi mẫn cảm nhất của nàng rồi.
Đột nhiên bàn tay Thiên Trạch di chuyển nhanh và đổi hương. Hắn trực tiếp chộp lên *m đạo Nguyệt Thần nơi mà nàng cảm giác được mẫn cảm nhất. Đôi mắt Nguyệt Thần bàng hoàng mở ra nhìn về phía Thiên Trạch vẫn thấy Thiên Trạch nhắm mắt thật chặt chữa từng mở ra. Một cảm giác tê dại nhanh chóng đánh thẳng vào não của nàng. Nguyệt Thần giống như cả người cứng lại, nàng quên mất mình phải làm gì lúc này.
Ngón tay miết nhẹ ở khe rãnh, đồng thời cũng nhu để di chuyển chiếc hột nho nhỏ lên xuống. Vẻ mặt Thiên Trạch còn mười phần vô tội nói: “Hơi ướt át nhơm nhớp, hẳn là có máu đông nơi này đi. Một cái kẽ nho nhỏ hẳn là vết thương ở nơi này!? Vết thương của nàng ở đây sao, Tử Nguyệt!?” Chính khí tràn ngập trên mặt Nguyệt Thần.
Nếu như bình thường nàng nhất định sẽ cho đối phương một phát tát đồng thời sẽ cho hắn ăn nguyên một phát âm dương hợp thủ ấn. Tuy nhiên không biết lúc này nàng bị gì đó cả người như điện giật. Toàn thân sức lực biến mất. Nàng quên luôn việc cho Thiên Trạch một phát tát. Miệng khẽ rên lên một tiếng: “Ưm...” Sau tiếng rên này, nàng cảm giác được xấu hổ vô cùng. Nàng không hiểu sao mình lại rên lên như những nữ nhân dâm đãng trong mấy nơi ăn chơi của quý tộc.
“Rất đau sao? Xin lỗi, ta sẽ lấy viên đạn nhanh ra thôi!” Thiên Trạch dường như không biết lập tức đem chân khí hoá thành một dòng khí nhỏ tiến thẳng vào cái lỗ nhỏ kia. Sau đó chân khí trong đó liên tục đảo loản liên hồi. Nó kích thích nơi đó mở rộng sau đó lại mơn trớn lại kéo ra.
“Ư...” Nguyệt Thần không biết bị cái gì? Nàng cũng hoàn toàn không hiểu được mình đang làm cái gì? Một tay nàng giữ chặt tay của hắn nhưng lại không muốn đem tay hắn kéo ra ngoài. Cái cảm giác tê dại này khiến cho nàng không có muốn ngừng lại. Ở trong đó bắt đầu chảy ra một đám dịch nhơm nhớp, toàn thân nàng có chút đỏ hồng. Hai chân muốn khép chặt lại.
“...” Vết thương ở bắp chân đau đớn làm cho Nguyệt Thần giật mình lại. Nàng vội vã kéo tay Thiên Trạch ra sau đó hô lên: “Nơi... nơi đó không phải là vết thương.” Tiếng thở dốc từ miệng của nàng phát ra. Hai má nàng ửng đỏ như ứ huyết.
“Không phải vết thương?” Thiên Trạch kỳ quái hỏi sau đó trước mặt Nguyệt Thần hắn đưa ngón tay lên mũi ngửi ngửi: “Mùi hương gì vậy, thật thơm! Mùi này tuyệt thật đấy?” Con mắt Nguyệt Thần mở to thấy được Thiên Trạch há miệng muốn đem thứ này đưa vào miệng mình thì Nguyệt Thần hoảng sợ. Chẳng lẽ hắn thực sự không biết đó là nơi nào của nàng. Ngay lập tức nàng vươn tay ra trực tiếp giữ lại tay của hắn. Vì vậy Thiên Trạch cũng hỏi: “Nàng làm gì vậy?” Hắn mở ra nhìn về phía Nguyệt Thân và kỳ quái.
“Không... không có gì!” Nàng không dám hỏi Thiên Trạch cái khác vội vã cầm lấy một cái rẻ lau đưa lên lau tay của hắn. Trong khi đang lau thì thấy được ánh mắt của hắn như nhìn gì đó. Nguyệt Thần nhìn theo ánh mắt của hắn thì hoảng sợ hét lên: “A...” Ngay sau đó nàng đưa tay lên bịt ngay hạ thể của mình rồi nói: “Ngươi... ngươi không được phép nhìn!”
“Được rồi, ta không nhịn là được chứ gì?” Thiên Trạch thở ra một hơi dài. Song hắn cũng chú ý đến ánh mắt cảnh giác Nguyệt Thần. Theo ánh mắt Nguyệt Thần thì Thiên Trạch thấy được hạ thể của mình ngẩng cao vút lên. Thiên Trạch vội vã cười nhẹ nói: “Nàng đừng để ý. Ngày hôm nay ta chưa cùng thê tử của mình hoạt đồng lên nó khó chịu phản đối lại ta ấy mà...” Vừa nói hắn đưa tay nhẹ nhành đút vào hai kẽ chân của Nguyệt Thần.
Mặc dù Nguyệt Thần không có ngăn cản nhưng hai má trắng bệch cũng đã đỏ hồng. Bàn tay thì bịt chặt nơi đó đảm bảo hắn không thể xâm phạm nơi quan trọng nhất của nàng. Thật may lần này ngón tay hắn cũng khá thành thật. Hắn di chuyển đến nơi bị thương sau đó đem viên đạn lấy ra ngoài. Kèm theo phù văn xoay chuyển, vết thương ở bẹn Nguyệt Thần theo đó nhanh chóng liền lại.
“Hẳn là không có vấn đề gì!” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng nói: “Những vết bị đạn bắn đã hoàn toàn khôi phục. Nếu như có vết tích gì thì ở vết đạn bắn thời gian đầu sẽ trắng hơn so với bình thường. Song nàng đừng lo chỉ một thời gian ngăn chúng sẽ không để lại bất cứ vết tích gì...”
“Cảm... cảm ơn ngươi...” Nguyệt Thần khe khẽ nói nhỏ. Khuôn mặt nàng nhợt nhạt nhưng lại đỏ bừng. Giọng nói nho nhỏ và run run phát ra: “ngươi... ngươi có thể ra ngoài để ta mặc quần áo được không?”
Ầm... ầm... Đột nhiên một tiếng lớn vang lên: “Mở cửa, mau mở cửa ra...” Tiếng đập cửa vang lên liên hồi.